Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trêu chọc

Phiên bản Dịch · 2615 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 232: Trêu chọc

          Phía sau, A Hạnh tự tay chỉnh sửa búi tóc một chút, động tác thật nhã nhặn. Sau đó đi về phía trước hai bước, xoay người, nhìn hắn, đôi mắt trong suốt còn đọng nước, mê mê mông mông, rất là động lòng người.

          "Bất cứ là yêu cầu gì, ngươi đều sẽ đồng ý với ta?" Nàng nhìn hắn, giọng nói thật trầm thấp.

          Bố Nhĩ Thái xoay người, nhìn nàng, ánh mắt dần dần dịu lại, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng: "Chỉ cần là nàng muốn." Có mong muốn là chuyện tốt, chỉ sợ nàng cái gì cũng không cần, mặc kệ nàng muốn là cái gì, hắn cũng cố hết sức thỏa mãn nàng.

          A Hạnh rũ đôi mắt xuống, trong lòng kinh hoàng không ngớt, nàng ngăn chặn kích động trong lòng, lấy bình tĩnh nhất nói: "Ta ở chỗ này rất bí bách, không có người có thể nói chuyện. Không biết Hoàng Thượng có thể phái người tới rạp hát đem tỷ muội Trần Tĩnh đến chỗ ta được không?" Nàng đã sớm muốn tìm một cơ hội đem Trần Tĩnh vào cung, không nghĩ tới thời cơ này lại đặt ngay trước mắt của nàng.

          Lông mày Bố Nhĩ Thái nhướn lên: "Buồn bực? Trẫm thấy mỗi ngày nàng đi chơi khắp nơi, quả thật vui vẻ a. Cùng Vân quý phi cũng rất quen biết, sao lại nói không người trò chuyện?"

          Trong lòng A Hạnh lạnh rên một tiếng, nàng tất nhiên biết nhất cử nhất động của nàng hắn đều rõ như lòng bàn tay: "Hoàng Thượng không lẽ…, thôi vậy!" Nàng lạnh lùng xoay người.

*Nhất cử nhất động: mỗi một hành động cử chỉ, thường là những hành động cử chỉ ấy có ảnh hưởng đến người hoặc việc khác.

          Bố Nhĩ Thái đi tới bên cạnh nàng, muốn ôm nàng. A Hạnh quay đầu lại sẵng giọng mà nhìn hắn một cái. Không biết làm sao, động tác của Bố Nhĩ Thái càng không có cách nào tiếp tục nữa, hắn ngượng ngùng thu tay về, nói: "Trẫm sẽ phái người sắp xếp xong việc này!"

          Hắn đứng ở nơi đó chờ nàng tạ ân hoặc là trên mặt lộ ra biểu cảm vui vẻ, có thể là sắc mặt của nàng vẫn là lạnh lùng, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.

          Trong lòng Bố Nhĩ Thái cảm thấy rất mất mặt, lạnh lùng “hừ” một tiếng, xoay người liền rời đi Hinh Phương Cung.

          A Hạnh quay đầu nhìn thân hình cao lớn của hắn rời đi, khóe miệng dần dần lộ ra vẻ tươi cười. Nữ nhân lạnh lùng và nước mắt quả thật là vũ khí thật sắc bén để đối phó với nam nhân nhất. Chỉ cần nàng cố chống đỡ thêm mấy ngày, đám người Trần Tĩnh vừa đến, hai người có thể nghĩ cách cùng rời đi.

          Buổi tối hai ngày này Bố Nhĩ Thái vẫn không qua Hinh Phương Cung. Kể cả ban ngày có tới , cho dù có tới thì chẳng qua có lúc cũng sẽ không nhịn được ôm nàng, hôn nàng một cái, nhưng thường thường đều là vừa chạm vào rồi lập tức buông, điều này làm cho A Hạnh buông lỏng không ít. A Hạnh cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng sẽ không dùng sức mạnh đối với nàng.

         Hắn đợi ở Hinh Phương Cung, phần lớn thời gian đều ở đây cùng nàng nói chuyện phiếm, chẳng qua thường thường hắn nói vài câu, nàng cũng không đáp được một câu, hắn dường như cũng không để ý. Phảng phất chỉ cần cùng nàng sống chung một chỗ, hắn đã cảm thấy hài lòng.

          Một lần, hắn uống trà Long Tĩnh Tây hồ nói: "Người Đường quốc quá chú trọng hưởng thụ, uống chén trà mà có nhiều lưu ý như vậy, đem thời gian dùng vào thứ này mà không để ý đến võ thuật. Người Kim chúng ta một ngày thời giờ phần lớn đều ở trên lưng ngựa, cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật. Hầu như mỗi ngày đều phải luyện tập, người Đường quốc thua trên tay người Kim chúng ta cũng là điều đương nhiên"

          A Hạnh nhịn không được cười lạnh một tiếng nói: "Hoàng thượng, vậy bây giờ trong tay ngươi cầm là cái gì? Ngươi không lo lắng sẽ rập khuôn theo lề lối Đường quốc chúng ta sao?"

          Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng cười, để chén trà trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt A Hạnh, vòng tay ra sau lưng nàng. A Hạnh biết giãy dụa cũng vô ích, thấy hắn không có động tác gì nữa đành tùy hắn, hắn cũng chiếm tiện nghi của nàng không được bao lâu nữa, cùng Trần Tĩnh nghĩ cách, nàng có thể rời khỏi nơi đây!

          Bố Nhĩ Thái đưa nàng ôm vào trong ngực, trong động tác tràn ngập nhu tình, lúc nói chuyện, lồng ngực phập phồng: "A Hạnh, cái này phải trách nàng rồi, năm ấy nàng nhờ sứ giả đưa tới cho trẫm một gói trà Long Tĩnh Tây hồ. Ai biết sau khi Trẫm uống xong, bây giờ không uống toàn thân có vẻ rất khó chịu!"

          A Hạnh lấy tay đẩy, rời khỏi ngực hắn. Lúc này đây, Bố Nhĩ Thái cũng không ngăn cản nàng.

          "Khi đó, A Hạnh cho rằng hoàng thượng là bằng hữu, đó là quà tặng đưa cho bằng hữu!"

          "Quà tặng?" dường như tâm tình Bố Nhĩ Thái rất tốt: "Nàng nói đồ trang sức bằng khối xương kia!"

          Nói đến đồ trang sức bằng xương, A Hạnh mới nhớ tới chuyện này. Trước đây nàng thấy đồ trang sức bằng xương tinh xảo tiện lợi nên đeo trên người. Sau lại bị Thẩm Nguyên Phong nhìn thấy, biết được đây là đồ Bố Nhĩ Thái đưa, giận dỗi tận hai ngày. Thấy hắn ăn giấm chua mới đem đồ trang sức cởi xuống, để ở trong nhà.

          Đột nhiên nhớ tới Thẩm Nguyên Phong, nhớ tới chuyện cũ vui vẻ giữa bọn họ, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác đau đớn.

          Bên kia Bố Nhĩ Thái mặt nở nụ cười nói tiếp: "Từ lúc nàng nhận đồ trang sức bằng xương đó ta đưa, một khắc đó đã định trước nàng sẽ trở thành nữ nhân của ta rồi! Nàng biết món đồ trang sức kia là cái gì không?"

          A Hạnh nhìn hắn, nhíu mày lại, lẽ nào cái đồ trang sức đó còn ý nghĩa đặc biệt?

          Bố Nhĩ Thái mỉm cười, nụ cười gian tà tràn ngập mị lực: "Đó là lễ vật giữa tình nhân, tuy giữa quý tộc và dân thường có chút khác biệt, thế nhưng ý nghĩa đều giống nhau. Ở trên đồ trang sức làm bằng xương viết lên tên của hai người, thì có thể được thần chúc phúc! Hai người kia mãi mãi cũng sẽ không chia lìa. Mặc kệ cách xa nhau bao nhiêu, vận mệnh cuối cùng cũng để cho bọn họ cùng một chỗ!"

          Nói xong hắn lấy từ trong lòng ra một món đồ trang sức, giơ trước mặt A Hạnh. A Hạnh thấy rõ, ngoại trừ chữ viết phía trên cùng cái kia của nàng hơi có chút khác ra, còn lại chỗ nào cũng giống nhau.

          "Phía trên này là tên của nàng, mà cái nàng cầm thì khắc tên của ta. Trước đây ta còn có chút không tin, nhưng mà bây giờ ta không thể không tin rồi". Hắn cười kéo kéo tay nàng, thanh âm vô cùng dịu dàng: "Nàng xem, không phải chúng ta đã ở cùng một chỗ sao!"

          Sắc mặt A Hạnh trắng nhợt, hiện tại nàng hận không thể trở về đem cái món đồ trang sức kia đập tan nát. Lúc đó nàng chỉ coi đó là quà tặng giữa bằng hữu với nhau, nào biết trong đó còn có chuyện xưa huyền diệu như vậy?

          Lập tức nàng thản nhiên nói: "Không biết cái trang sức bằng xương chứa ý đồ lừa dối tình nhân có thể được thần chúc phúc hay không?" Sau đó, rút tay về.

          Bố Nhĩ Thái sắc mặt cứng đờ. Không sai, lúc đó nàng nhận lấy lễ vật cũng không phải tự nguyện. Hắn lập tức giận tái mặt, "Bây giờ nàng ở bên cạnh ta chính là chứng minh tốt nhất!"

          Người Kim quốc tin tưởng chắc chắn thần tồn tại, đồng thời đối với thần có loại sùng bái cùng tín nhiệm mù quang. Bố Nhĩ Thái cũng không ngoại lệ. Lúc này đây nghe được lời A Hạnh nói mới có chút mất tự nhiên.

          Hắn lại hỏi: "Khối trang sức bằng xương kia đâu? Tại sao không thấy nàng mang theo trên người?"

          "Ta ném nó đi lâu rồi!" A Hạnh cố tình chọc giận hắn.

          Bố Nhĩ Thái biến sắc, vừa định tức giận, lập tức khuôn mặt lại giãn ra: "Trẫm không tin, trẫm rất hiểu nàng, nàng sẽ không đem đồ vặt bằng hữu tặng vứt bỏ!"

          A Hạnh không nghĩ tới hắn hiểu rõ nàng như vậy, nàng xoay người: "Bố Nhĩ Thái, chúng ta từ lâu đã không phải là bằng hữu rồi!"

"Chính xác, ta chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ làm bằng hữu của nàng!" Thấy nàng gọi tên của hắn, hắn cũng kìm lòng không được mà tự xưng là "Ta".

          A Hạnh xoay người nhìn hắn. Hỏi hắn vấn đề mà nàng đã muốn hỏi từ lâu: "Bố Nhĩ Thái, thật ra chúng ta cũng chẳng có duyên, gặp mặt được có mấy lần, dung mạo của ta cũng chưa đến mức làm ngươi si mê đến vậy, ngươi tội gì vì ta mà làm nổi lên mưa tanh gió máu thiên hạ chứ? Mặc dù ngươi không quan tâm lễ nghĩa, nhưng mà nếu ngươi muốn bách tính Đường quốc thần phục với ngươi, thì không thể không quan tâm tới điều bọn họ cần. Bây giờ, ngươi chiếm đất, tương lai nhất định làm cho người trong thiên hạ chế nhạo thóa mạ, đối với việc ngươi thu phục dân tâm một chút trợ giúp cũng không có! Không bằng ngươi thả ta. Chí ít trong lòng của ta vĩnh viễn cảm kích ngươi!"

          Bố Nhĩ Thái nhìn nàng, hai tròng mắt đen nhánh thâm sâu như biển, mí mắt dài làm cho ánh mắt của hắn có một sức mạnh làm rung động lòng người. Một lúc lâu, hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng muốn biết vì sao? Ta chỉ biết là khi trở về Kim quốc, điều ta muốn lại bắt đầu từ nàng. Trong đầu luôn là hình bóng của nàng, bên tai dường như hay nghe được giọng nói của nàng, dường như là ma ám. Lâu ngày, ta lập tức muốn, dứt khoát đưa nàng để ở bên ta, mỗi ngày nhìn nàng, như vậy lòng ta hẳn là sẽ thư thái..."

          "Người khác, ta mặc kệ bọn hắn làm cái gì, ai dám chế nhạo trẫm, trẫm lấy mạng của hắn! Rất muốn nhìn một chút là mạng của bọn họ quan trọng, hay là lễ nghĩa quan trọng hơn!" Nói đến đây, từ trên người toát ra một loại khí thế khí phách vô cùng.

          A Hạnh nhìn hắn có cảm giác dở khóc dở cười.

          Nói ra lời nói này, dường như Bố Nhĩ Thái cũng có chút mất tự nhiên, hắn xoay người, hắng giọng một cái, nói: "Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi". Nói xong lập tức đi ra ngoài. Đi tới cửa, lại dừng bước.

          "Ta sẽ không thả nàng rời đi, nàng dẹp bỏ ý niệm này đi, lừa dối cũng được, cái gì cũng được, quan trọng là ..., ta muốn nàng ở bên cạnh ta!"

          Nói xong, hắn nhanh chóng đi, bóng dáng rất nhanh biến mất ở cửa.

          A Hạnh nhìn bóng lưng của hắn khẽ hừ một tiếng.

          Hôm sau, Bố Nhĩ Thái quả nhiên thực hiện lời hứa của hắn, đem người từ rạp hát đến cho A Hạnh giải sầu. Nhưng mà A Hạnh nhìn người trước mắt này, làm thế nào cũng không vui nổi.

          Người trước mắt thanh tú xinh đẹp, nụ cười duyên dáng.

"A Hạnh. Nhìn thấy ta rất thất vọng có phải không?"

          A Hạnh thở dài: "Xảo Oánh sao lại là ngươi?" Nàng rõ ràng chỉ rõ muốn Trần Tĩnh, tại sao người tới là Xảo Oánh? Trong lòng nàng dâng lên phẫn nộ, cái tên Bố Nhĩ Thái này đùa giỡn nàng có phải không?

          Lập tức nàng nói với Xảo Oánh: "Xảo Oánh, ngươi ngồi xuống trước, ta đi một chút sẽ trở lại!"

          Nói xong nàng lao ra ngoài điện, trực tiếp đi tới trước mặt bốn nam nhân người Kim cao lớn.

          "Mang ta đi tìm hoàng thượng của các ngươi!" Nàng giận đùng đùng nói,

          Ngự thư phòng.

          Bố Nhĩ Thái ngồi sau bàn sách, mặc dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nữ tử đang giận dữ trước mặt.

          "Ngày hôm nay sao lại đến gặp ta, nhớ ta sao?" Khóe miệng Bố Nhĩ Thái khẽ nhếch.

          A Hạnh không còn cách nào ức chếtức giận trong lòng mình, nàng vọt tới trước thư án, nhìn chằm chằm hắn: "Thì ra hoàng đế Kim quốc nói mà không giữ lời!"

          Bố Nhĩ Thái lúc này giận tái mặt: "A Hạnh, chú ý lời nói của nàng, những lời này nếu như bị người khác nghe được, ngay cả ta cũng không cứu được nàng!"

          Trong giọng nói của hắn tràn đầy quan tâm, làm cho sắc mặt của nàng hơi dịu xuống một ít: "Ngươi rõ ràng nói qua yêu cầu của ta, ngươi sẽ hết sức thỏa mãn ta!"

          Bố Nhĩ Thái nhướn lông mi một cái: "Làm sao, ngươi có cái gì không hài lòng sao? "

          Nhìn hắn dáng vẻ vô tội, nàng càng tức giận, nàng chống tay lên bàn học: "Ta rõ ràng nói muốn Trần Tĩnh đi theo ta, tại sao tới lại là Xảo Oánh!"

          Bố Nhĩ Thái rũ mắt xuống, mỗi khi hắn trầm tĩnh, đường nét trên khuôn mặt hắn đặc biệt lạnh lùng. Hắn chậm rãi đem trên tấu trương trên bàn dọn dẹp một chút, sau đó thong thả đứng lên, đi qua thư án, đi tới trước mặt A Hạnh, thẳng tắp nhìn nàng

          "Hôm nay tới là nữ tử trong rạp hát!? Cũng coi như là tỷ muội tốt của nàng!! Nếu là giải buồn, Trần Tĩnh hoặc là Xảo Oánh có cái gì khác nhau đâu chứ?"

          A Hạnh bị hắn hỏi ngược lại, một hồi ngẩng đầu nói: "Nhưng mà ta với Trần Tĩnh cũng rất thân!"

          Bố Nhĩ Thái nhìn ánh mắt của nàng, giống như là muốn nhìn thấu lòng của nàng, lời kế tiếp tựa như một chậu nước lạnh hắt vào trong lòng của nàng.

          "A Hạnh, nàng nghĩ rằng ta không biết Trần Tĩnh là cao thủ nổi danh sao? Nàng nghĩ rằng ta không biết nàng muốn Trần Tĩnh tới là có mục đích ư?" Hắn đưa hai tay ra nắm thật chặt hai cánh tay của nàng, nhiệt độ trong mắt dường như có thể làm nàng bị thương!

          "A Hạnh, không nên nghĩ đến chạy trốn! Cả đời này nàng cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.