Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mèo Báo Quá Báo

Tiểu thuyết gốc · 1056 chữ

Chương 1: Mèo Báo Quá Báo

“Việt Nam đá bóng kiểu gì mà chỉ ăn Hồng Kông có một bàn?”

“Má, tao lỡ đặt Việt Nam ăn tài mà đá vậy bay cái sổ đỏ rồi!”

“Chật! Làm bác sĩ mà mê cá độ là chết rồi.”

“Chết con mẹ mày, đừng tưởng là tao không biết mày mượn Viện phó Lâm đặt 30 triệu vô Việt Nam đó!”

Bên ngoài căn phòng bệnh u ám, ẩm ướt với mùi thuốc nồng nặc, hai tên bác sĩ vừa xem trận giao hữu nhân dịp FIFA Days giữa Việt Nam với Hồng Kông Trung Quốc mà không nhịn được buông những lời chửi rủa cay cú.

Nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ không chỉ có những chú lao công quét sân ngoài kia hay những cô dì chú bác đang thấp thỏm lo âu cho bệnh tình người thân mà còn có một thằng cu mười tám tuổi, mặt thì xấu hoắc, xanh xao trông phát ghét!

Trần Anh Tuấn sắc mặt đỏ bừng như trái cà chua, đôi môi hắn đã trắng đến nhệch nhạc, trông thiếu sức sống đến cùng cực. Cái lồng ngực ốm yếu, nhỏ bé nay lại run lên bần bật trông như thằng nghiện, thực chất thằng cu này bị chấn thương phổi, cái lá phổi của nó đã hỏng đến mức khó mà dùng được, phải có thiết bị truyền oxi, truyền nước các kiểu mới sống được đến bây giờ.

Thằng cu lẳng lặng nghe hai cha nội kia nói chuyện, kì thực nó cũng rất đam mê bóng đá. Anh Tuấn là một cô nhi, từ nhỏ được viện cô nhi bao nuôi, ăn học cũng sơ sài, không kĩ lưỡng. Đến khi học xong lớp chín thì nó vì ngu quá nên nghỉ học, làm thằng nhặt ve chai kiếm vài đồng chứ phụ hồ họ cũng chê, đuổi đi các kiểu.

Ngày xưa nó đi ngang các quán cà phê, quán nước thấy mấy anh xem đá bóng vui quá, thấy môn thể thao này cũng rất thú vị nên ngày càng cố ý đến gần xem ké. Nó ước mơ được làm cầu thủ nổi tiếng như chú Ronaldo, cũng muốn được ăn Wolrd Cup nhưng chú Messi nhưng thân thể Tuấn nó yếu quá, chẳng làm được chuyện gì cần sức.

Sự thiếu hụt về thể chất đã làm cho nó sớm chết tâm trong ước mơ của mình. Nhưng với tình yêu bóng đá cháy bỏng, nó lại dấy lên ngọn lửa với nghành huấn luyện viên bóng đá.

Nhưng mà sự đời trớ trêu khiến nó lại tiếp tục đau chim, à không đau lòng:

“Thằng cu mày bị điên à, cái CV học hết lớp 9 mà đòi đi làm huấn luyện viên câu lạc bộ Hà Nội?”

“Đù thằng này được!”

“Á à, phát hiện thằng ngáo đá!”

Mỗi lần nhớ đến là Tuấn lại không thể kiềm nỗi những giọt lệ chua chát trên gò má xanh xao…

“Cái đồ cô nhi mà cứ lãng quãng đòi xem đá bóng...!”

Thằng anh nào đó liếc mắt khinh miệt nhìn nó mà buông lời không hay.

“Đ mẹ anh, em xem ké thì kệ mẹ em, liên quan gì anh mà mõm”

“A, xem ké mà còn láo chó, anh em lụm nó.”

Thằng kia thấy thằng này láo quá nên rũ anh em vào tẫn một trận, chân đá tay đấm các kiểu sao mà cho nó tơi tã cả người.

“Nhớ nha cu, sống ở đời mà láo!”

“Ê mầy, nó bị sao rồi ấy.”

“Sao là sao?”

“Nó bất tỉnh rồi kìa mầy!”

……….

Meo meo! Chú mèo đen đuôi dài nở nụ cười quỷ dị nhảy tưng tưng trong căn phòng bệnh nhân nhỏ bé, sơ sài nhất của bệnh viện Chợ Rẫy, Hà Nội.

“Đù! Sao bệnh viện mà nay có mèo bây?”

Trần Anh Tuấn thấy lạ, bình thường bệnh viện đâu có nuôi mèo đâu ? À, cũng có khi bệnh nhân đi thăm bệnh có dắt mèo mà để lạc đây mà! Mà thấy cũng lạ, bình thường ai đi thăm bệnh đem mèo làm gì? Với lại con mèo đen thui, xấu quắc, nuôi tốn cơm!

Con mèo như biết thằng này đang chê bai nó các loại trong đầu nên làm ra hành động khiến thằng này sợ chết khiếp! Nó nhảy tưng tưng lúc thì nhảy lên giường cào chân Tuấn, lúc thì nhảy xuống đất cào sàn, lúc thì nhảy qua kệ thuốc lúc lại… Ặc!

“Ứ… ứ”

Con mèo thấy thằng rên được quá, làm tiếp thử…

“Ứ… ứ… ứ”

Ủa, thằng này nay bị gì vậy ? Ra là con mèo đang giật ống truyền oxi với nước xuống, thằng Tuấn thiếu chất cung cấp nên cơ thể trở lên vô lực, tâm trí dần mất đi, còn chút sức lực cuối cùng chỉ có thể thì thào:

“Con quỷ mèo báo quá báo!”

Bên ngoài phòng bệnh, hai anh bác sĩ vẫn tiếp tục say mê:

“Đù, mầy để ý không! Lúc nãy Quế Ngọc Hải đá pen là tao biết có bàn rồi!”

“Mầy nói như nói, Quế Hải đá pen bình tĩnh là nổi tiếng xưa nay!”

“Đá pen là phải đá thế, chứ đá như thằng Phượng có mà bắn chim…”

“Mầy nói tao mới còn cay đỏ dá, trận đó tao đặt Việt Nam mà nhờ ơn thằng Phượng t mất gần trăm triệu, con vợ tao nó làm mình làm mẩy đòi ly hôn mầy ạ!”

Ông bác sĩ tỏ ra cay cú, đeo lên cặp kính mắt như kẻ già đời.

“Bàn say sưa quá, thằng cu trong phòng chắc bây giờ cũng gần hết dịch rồi, dô tiếp dịch cho nó đã!”

“Quan tâm chi thằng đó, chết thì dô nhà xác thôi, cô nhi mà. Ta nói mặt nó xấu như ma, nhìn là da gà nổi lên, đã vậy còn nợ tiền thuốc lâu ngày chưa trả, thấy mà ghét!”

“Ông cứ nói thế nào chứ nhìn mặt là tao biết thằng này mệnh lớn, khó chết lắm!”

Nói xong ông chú còn đi vô phòng cầm theo chai dịch mà thay cho nó.

“ĐÙ MÁ! THẰNG CU NÀY CHẾT MỌE RỒI MẦY!”

**

Bạn đang đọc Wolverhampton Chi Đại Khởi Sắc Phong Vân sáng tác bởi Newbie_wn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Newbie_wn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.