Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ bảo đan đám đông truy đuổi

Tiểu thuyết gốc · 1904 chữ

Ngô Thủy thành. Dòng người lui tới tấp nập, hai bên đường sắp đầy các đồ hàng, tiếng rao rộn vang khắp nơi.

- Kẹo mút đây, năm hào một gói.

- Bánh bao nóng đây, ai bánh bao nóng không? Năm hào một cái.

- Thảo dược đây, nhân sâm năm mươi năm bổ huyết khí cương dương.


Nguyễn Lý nhìn khung cảnh này mà trong lòng dâng lên 1 tư vị khó hiểu, đã bao lâu rồi hắn chưa trải nghiệm lại những thứ này, tu chân giới, tu vi càng cao càng chém giết qua vô số cường giả, đạp lên xác chết mà tiến lên, có khi nào được tận hưởng không khí như thế này đâu.

Đi dạo hết cả thành thị cũng mất hết một buổi, hắn bước vào một quán ăn khá đông khách.

- Chủ quán, cho một chai rượu mạnh và các món ăn ngon nhất lên.

- Có ngay có ngay. Khách quan chờ cho một chút.

Sau một lát, thức ăn và rượu được mang lên, hắn càn quét một bụng no nê, đã từ rất lâu rồi, tu vi cao, hắn không cần ăn thức ăn để sống qua ngày nữa, hôm nay mới được cảm nhận lại tư vị này. Đang tính đứng lên rời đi thì hắn chợt nhớ ra: "Chết rồi, mình đến đây mà quên không đổi một ít tiền của thế giới này."

Hắn đành mặt dày gọi chủ quán:

- Chủ quán, ngươi xem, ta đi ăn mà quên mang tiền đến, ta có thể đổi đồ vật đồng giá được không?

- Khách quan, ngươi có đồ gì có thể đổi đây? Toàn bộ đồ ăn của ngươi hết hai mươi hào đó nha, không rẻ chút nào đâu. Nếu là tu chân giả thì có thể trả một viên linh thạch hạ phẩm cấp 2 là được.

Chủ quán hỏi khá lớn tiếng, chắc sợ Nguyễn Lý không có gì đổi rồi quỵt tiền chạy mất mà. Nghe tiếng ông chủ, nhiều khách nhân trong quán đều hướng ánh mắt về hắn, mặt hắn hơi đỏ, xẵng giọng nói:

- Hừ, ta thiếu gì đồ vật để đổi, sợ quán ngươi không bù lại nổi đấy.

Hắn nghĩ trong đầu: "Mình toàn pháp bảo, linh đan cao cấp và linh thạch cực phẩm, đâu có những thứ rác rưởi linh khí hay đan dược cho nơi này chứ." Đầu nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói:

- Ta có đan dược có công dụng nâng cao một cảnh giới mà không để lại di chứng gì hết tên là.. là..

Nghe đến đan dược có thể gia tăng thực lực, những người là tu chân giả trong quán đều rục rịch, đa số ở quán này là Luyện Khí Kỳ cao cấp, một vài tên Trúc Cơ kỳ. Một tên Luyện Khí kỳ cao cấp mặt sẹo, dáng người to lớn, nét mặt đầy vẻ gian ác thấy Nguyễn Lý cứ ấp úng không chịu nói tên đan dược liền quát:

- Tên đan dược là gì ngươi còn không nói đi, có phải ngươi định lừa bịp chủ quán không có linh căn tu luyện không, ta đứng ra thay chủ quán kiểm nghiệm coi ngươi có lừa gạt chủ quán hay không?

Nguyễn Lý quả thật đang khá ấp úng, hắn đang đưa tay vào trong người miết miết lấy bụi đất bám dính và đưa một chút tiên lực vào trong viên đất, đành phải vậy chứ hắn nếu đưa ra cái gì cũng có thể khiến cả vị diện này không chịu được uy áp, thậm chí hủy diệt tất cả trong nháy mắt, đồ của tiên đế có thể yếu sao? Tên cho đan dược ư?

- Địa Xú đan.

- Địa xú đan? - Tên mặt sẹo hỏi.

Không chỉ tên mặt sẹo mà tất cả mọi người trong quán đều mang nét mặt nghi ngờ, trên đại lục này đã ai từng nghe nói đến Địa xú đan đâu.

Nguyễn Lý cười mỉm thong thả đáp:

- Đúng vậy, ta là lần đầu xuống núi, chưa hiểu lắm về nơi đây nên không có tiền, trong người chỉ có một đống đan dược này thôi, ngươi hỏi mấy vị đạo hữu đây xem, thêm một cảnh giới có ý nghĩa gì chứ?

Vừa trả lời mà trong lòng hắn cười ha hả: "Đống bùn đất này ta có ít đó nha, con người ta thích sạch sẽ lắm, không có đất để làm địa xú đan đâu.."

Trong quán có một thanh niên mặc bộ đồ áo xanh, trên ngực in hình những con rắn lớn bước ra nói với Nguyễn Lý:

- Vị đạo hữu này, chẳng hay tu hành ở nơi nào, sư phụ tên gọi là gì mà có thể luyện ra loại đan dược thần kỳ như vậy? Nếu ngươi không ngại, ta có thể trả tiền cho bữa ăn này, ngươi cho ta hai viên được không?

Nhiều người đều muốn ra tra hỏi nhưng khi thấy người thanh niên này bước ra thì đều không dám ra nói gì thêm. Họ biết người này là đệ tử của Độc Xà quật ở gần đây, uy danh hiển hách về việc hạ độc giết người không chớp mắt. Tên mặt sẹo trên mặt hiện lên vẻ bất mãn nhưng cũng nín nhịn, hắn là một tán tu sống bằng cướp giật, tuy nhiên hắn cũng rất biết nhìn người nào nên cướp người nào không, nhờ vậy hắn mới có thể sống đến bây giờ.

Nguyễn Lý lòng cười nở hoa nhưng mặt vẫn làm bộ nghiêm túc:

- Không được, ta nghe sư phụ nói loại đan dược này rất khó luyện chế, chỉ khi nào thật sự gặp bình cảnh thì ta mới được sử dụng thôi, nhưng người nói tu hành tại thân, không nên dựa vào ngoại vật, vì vậy nên ta mới còn nhiều thế này chứ.

Thanh niên áo xanh mắt lóe lên vẻ tức giận nhưng lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn không muốn rước phiền phức khi đang ở trong thành này. Hắn không nhìn ra được tu vi của Nguyễn Lý, tuy nhiên thấy Nguyễn Lý còn trẻ không thể có tu vi cao hơn hắn nên suy đoán có lẽ là do có bí pháp che dấu tu vi. Không chỉ hắn mà tất cả tu chân giả ở đây đều suy đoán như thế.

Không khí im lặng bao trùm quán ăn, Nguyễn Lý giả vờ suy tư rồi nói:

- Bây giờ thế này, để tại hạ cho 1 người thử trước công dụng của địa xú đan trước, nếu có hiệu quả thì ta sẽ bán cho mọi người 1 viên, giá cả là bữa ăn hôm nay của ta, được không?

Mọi người nghe vậy liền xôn xao, ai sẽ là người được chọn đây?

Nguyễn Lý đảo thần niệm một vòng, hắn chỉ vào một lão giả tầm 60 tuổi:

- Vị lão giả này, người có muốn thử đan dược của tại hạ không?

- Haizz, ta sống đến nay đã hơn sáu mươi nồi bánh chưng rồi nhưng chưa thấy loại đan dược nào thần kỳ vậy a, tăng thêm một cảnh giới mà không có tác dụng phụ.. Ta cũng là luyện khí trung kỳ tầng sáu đã hơn 10 năm mà không có dấu hiệu đột phá, nay thử thì thử, cùng lắm thì ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân thôi. Ngươi đưa đây ta thử.

Nguyễn Lý búng tay đưa viên đất của hắn cho lão giả, lòng cảm thán: "Lão già, ta không có ý định hố ngươi nha, mà thôi, cũng cho lão cơ hội đột phá sống thêm mấy mươi năm nữa, ngươi chịu thiệt cũng không sao."

Lão giả cầm viên "đan dược" trong tay, đưa lên mũi ngửi thử, không hề nghe mùi vị thảo dược nào. Hơi nhăn mặt lão đưa viên đan dược vào miệng, còn chưa thả tay, lão bỗng rút ra. Mọi người đều đang căng thẳng nhìn công hiệu thế nào thì thấy hành động của lão đều nghi ngờ, Nguyễn Lý cũng hơi thắc mắc.

- Thế nào lão tiền bối? Sao người lại không nuốt, người đừng sợ. - Hắn nói mà lòng hơi buồn cười, tuổi đời của hắn phải làm đến chức cụ kị của lão giả này rồi chứ.

Lão giả thở dài một hơi rồi nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi lát nữa hãy đưa ta về tại thôn nhỏ phía tây thành này, không xa lắm, ngươi hỏi nhà ta thì họ sẽ chỉ cho.

- Để làm gì vậy? - Mọi người đều chung thắc mắc.

- Lỡ ta có chết thì đưa ta về an táng nha.


Nguyễn Lý mặt đen lại, không ngờ lão già này cũng là cực phẩm nha. Hắn đáp:

- Được rồi, tiền bối yên tâm, nếu ngài không chết thì ta sẽ đánh thêm cho mấy cái.

- Khục Khục.

Lão giả ho khan rồi đưa viên đan dược nuốt vào, lão chỉ cảm thấy một dòng linh lực tinh khiết đến cực điểm lan tỏa ra khắp các kinh mạch, đi đến đả thông bình cảnh mà lão mắc phải bấy lâu, nhưng linh lực kia vẫn còn mạnh mẽ phá tan hai bình chướng nữa trực tiếp đột phá đến luyện khí cao cấp tầng 9. Khí thế tỏa ra cho thấy đó không phải giả, tất cả mọi người trong quán đều hoảng sợ, một lần đột phá tận 3 tiểu cảnh giới, cái này ý nghĩa cực kỳ lớn, nếu đạt đến luyện khi cao cấp tầng 9 thì chỉ cần uống viên đan dược này sẽ đột phá được trúc cơ kỳ. Ý thức được điều này, thanh niên áo xanh kia thêm đỏ mắt:

- Vị huynh đệ này, ta Trần Tân của Độc Xà quật sẽ trả cho ngươi bữa ăn này, ngươi có thể bán cho ta không?

Mọi người từ trong sửng sốt phản ứng lại:

- Ta trả cho ngươi, cộng thêm năm mươi hào cho ngươi.

- Ta trả thêm một trăm hào, cộng thêm một gốc nhân sâm ba mươi năm tuổi.


Tất cả đều nhao nhao tranh trả, Nguyễn Lý cũng không nghĩ tại hạ vị diện này lại thiếu thốn như vậy. Hắn hét to:

- Được rồi, vị huynh đệ này, ta bán cho ngươi, ngươi trả thêm ta hai trăm hào là được.

Hắn vứt viên thuốc cho thah niên kia, người này nhận được vội trả tiền rồi bỏ đi mất, mọi người còn lại đều đổ mắt nhìn hắn, tuy nhiên vẫn có vài người nhớ câu nói của hắn lúc nãy.

- Vị huynh đệ này, ngươi nhiều đan dược này có thể bán thêm cho ta không?

- Không. - Nguyễn Lý dứt khoát. - Ca là con người sạch sẽ, đâu có nhiều đất cho ngươi vậy chứ.

Sau đó hắn cũng bỏ đi, để lại quán ăn mọi người đều bàn luận, thanh niên tên Trần Tân lúc nãy nói nhỏ với một người sắc phục giống hắn:

- Đệ quay về môn phái báo cáo lên cho trưởng lão, ta sẽ theo đuôi hắn, nếu bắt được người này, chúng ta lập công to nha.

Nói xong hắn cũng đi ra hòa vào đám đông. Không chỉ hắn mà rất nhiều người khác cũng cùng tâm tư đều thanh toán tiền và đi ra theo.

Bạn đang đọc Vô Thiên Vô Địch ký sáng tác bởi NĐL37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NĐL37
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.