Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Ký(2)

Tiểu thuyết gốc · 1863 chữ

Một đường bước đi lên tiên lộ, ta đã đặt tên cho quyển công pháp đó là Yêu Hoàng Tôn công, theo sự trưởng thành của ta, yêu linh chi hoả thiêu đốt càng thuần khiết yêu lực hơn, tư chất của ta một đường tăng theo.

Không còn gì nếu giữ ta ở ở lại trốn phàm trần, đạo tâm đã kiên định, bởi vì không có gì trói buộc được ta nữa, người thân ta đã chết hết, bạn bè cũng không, ta chỉ tu luyện mà thôi, tu vi ta như thiên long phi thiên, một đường tiến thẳng lên bầu trời.

400 năm nhanh chóng qua đi, tu vi ta thành công đột phá đến bán bộ đại thừa cảnh, ta bế quan tu luyện nhưng không thiểu sao, tu vi ta không cách nào tăng lên, có lẽ là bình cảnh.

Đối với kẻ không có tư chất đặc thù như ta sẽ rất thay vướng vào bình cảnh, không thể đột phá được, cách duy nhất có lẽ là hoá phàm nhân, lần nữa rơi vào hồng trần tìm kiếm nhân sinh của phàm nhân, để tìm lại "Đạo" của mình.

Ta phong ấn tu vi của mình, trở thành một phàm nhân, ta đi phiêu bạc khắp nơi ở đại lục này, nhìn cuộc đời của rất nhiều phàm nhân mà một thứ vốn đã biến mất trong ta dần xuất hiện trở lại, nhân tính, ta đã có thể đồng cảm, ta đã có thể yêu thương, ta có thể cười.

20 năm trôi qua, cuộc phiêu bạc của ra kết thúc, ta dừng lại ở một thôn quê của phàm nhân mở ra một quầy thuốc, ta tận hưởng cuộc sống bình yên không máu me này, tận hưởng những thứ như thứ này làm đạo tâm ta cảm thấy bình yên hơn.

Ta không còn nhớ mình hoá phàm làm gì nữa, ta chỉ muốn sống cuộc đời như thế này, nhìn những đứa trẻ trong mùa thôn vui đùa không suy nghĩ toang tính, nhìn những phàm nhân mộc mạc, nhìn ngọn cỏ được gió thổi bay đi.

Trong một lần ta thái thuốc, đã tìm được người ta yêu, nàng mặc một áo bào trắng, dính máu và vết bẩn, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một tia thiếu sức sống, vết thương trên người nàng vẫn đang chảy máu.

Nàng có vẻ bị thương khá nặng, toàn thân không chỗ nào không có vết thương, ta thầm cảm nhận tu vi của nàng là hoá phàm cảnh sơ kì, ta cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, cứu người vẫn là trên hết, nhưng ta không biết rằng đây chính là nghiệp quả của ta.

Ta bế nàng một mạch về đến nhà của mình, lấy ra viên đan dược trị thương của mình, đút vào miệng của nàng, lúc sau nàng hồi tỉnh, kiên kị nhìn ta, chỉa mũi kiếm đến.

Ta giải thích với nàng rằng, ta chỉ là một y sĩ bình thường vô tình tìm được nàng, vì chênh lệnh tu vi lớn, nên ta dễ dàng ẩn đi tu vi của mình, ta đã qua mặt và chăm sóc nàng ta, vì để trả ơn, nàng ta đã ở lại đây bán thuốc cùng với ta.

Ở với nhau ta dần cảm nhận được linh hồn của nàng ấy rất đặc thù, nó tỏ ra năng lượng cực kì mạnh mẽ, ta nhận ra đó chính là hồn linh chí âm, nhưng ta cũng không quan tâm quá nhiều.

Cuộc sống vốn ảm đạm của ta đã xuất hiện thêm một vị ngọt, đó chính là nàng ấy, ngày qua ngày không sớm thì muộn chúng ta đã yêu nhau, ta đã nếm trải được chữ tình của trốn nhân gian.

Ta vốn nghĩ cuộc sống như thế này sẽ kéo dài mãi mãi, đáng tiếc đó chỉ là bình yên trước cơn bảo mà thôi, tròn 5 năm hai chúng ta ở bên nhau, ngày hôm đó như bao ngày bình thường.

Bốc thuốc cùng sinh hoạt, khi hai chúng ta đang ăn trưa thì bỗng cảm nhận được hai luồng khí tức khủng kiếp đang lao về ngôi làng thôn quê này.

Đùng một tiếng, cả ngôi làng chìm trong biển lửa, hai luồng khí tức bạo phát ra, ta cảm nhận được đó là đại thừa cảnh, khí tức của hai đại thừa đè ép thổi bay những căn nhà.

Những phàm nhân yếu đuối đứng trước khí tức khủng kiếp này của đại thừa cảnh, thân thể của bọn họ lập tức bị thổi bay mà không biết tại sao mình lại chết, cả một ngôi làng phồn thịnh vài phút trước.

Giờ chỉ là một bãi hoang tàn ngập trong biển lửa, những người dân đang sống sờ sờ bị thổi bay trở thành một vụng máu nhỏ, hồn phách thậm chí còn bị hồn siêu phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.

Ta nhìn khung cảnh này, lúc nãy nàng ấy đã phùng phát linh lực tạo ra màn chắn bảo vệ hai chúng ta, ta quỵ xuống không tin những thứ mình thấy, tất cả, tất cả đã mất hết rồi, những đứa trẻ, những người dân, họ mất hết rồi.

Cuộc sống yên bình của ta mất hết rồi, tại sao, tại sao, những giọt nước mắt rơi xuống, trái tim của ta vỡ vụng ra, ta chỉ biết khóc, khóc và khóc, ta giống như một đứa trẻ, gào hét trong bất lực.

"Hừ, 5 năm qua ta tìm người mệt lắm biết không, mau về thánh địa, mọi chuyện những năm qua dụng quan tâm nữa" một trong hai tên đại thừa cảnh nó hướng đến nàng.

Ánh mắt tuyệt vọng của ta nhìn nàng, nàng chỉ biết xoay người không dám nhìn ta, ta nhận ra rồi, hai kẻ kia là trưởng lão của Thần Đình Thánh Địa, còn nàng, đoán ra ta phải nhận ra sớm hơn, thánh nữ của Thần Đình Thánh Địa.

Nàng né tránh ánh mắt của ta, hai tên trưởng lão cau mày rồi gật đầu, thở dài rồi nói:

"Hừ người vậy mà rơi vào lướt tình với phàm nhân rồi" Thần Đình Thánh Địa kiên kị nhất là phàm nhân, trong mắt bọn chúng phàm nhân chả khác gì kiến cỏ.

"Được rồi theo chúng ta về thôi, ngươi có thể mang theo hắn, nhưng có lẽ vài chục năm sau hắn sẽ chết".

Cả hai đang nói chuyện với nàng mà không để ý đến ta quỵ xuống trên mặt đất, đó chính là tu tiên ư, hahaha ta là cười trong điên cuồng.

Bùng.

Toàn bộ tu vi, khí tức của ta bạo phát ra, thân thể của ta toàn yêu khia, khí tức một yêu tu khủng bố xuất hiện, cả bầu trời nổi mây đen, ta lúc này như một con thú, hai lão kéo nàng ra xa, kiên kị nhìn ta, họ không ngờ ta là yêu tu.

"Tại sao?".

"Tại sao lại giết họ".

Trong sự ngỡ ngàng cùng bất ngờ của hai lão ta và nàng, ta hỏi, lão phì cười ra mặt, khinh thường trả lời ta:

"Vì bọn chúng quá yếu".

Nghe xong đạo tâm ta run rẩy, lúc này ta nhận ra được, ta đã nhớ ra được, bản chất của tu tiên là gì, ta ôm đầu cười lên, ta đã nhận ra rồi, bầu trời nổi mây đen, thời khắc ta nhận ra cũng là lúc ta đã tìm thấy thứ mình thiếu sót.

Ta đã cảm nhận được nó, yêu khí bạo tức, Đạo của ta đã hoàn tất, ta đột phá đại thừa cảnh, toàn thân ta hoá quái vật, một con thú, nhân tính trong ta biến mất, tình yêu trong ta vỡ nát, giờ khắc này, Đại Yêu Tôn Hoàng đã trở lại.

"Hahaha đúng, đúng chung quy tất cả, là do chúng quá yếu hahahahaha".

Đùng.

Yêu vuốt mọc ra từ tay ta, hoả diễm sắc tím nồng đậm bao bọc, ta phóng lên tung quyền về phía một lão có tu vi bằng ta, lão ta quá bất ngờ đã trúng quyền của ta, không kịp phản ứng lão đã bị đấm rơi xuống đất.

"Hahaha chung quy vì ngươi quá yếu hahahahaha"

Ta đấm từng quyền vung xuống một cách tàn bạo, lão còn lại và nàng run sợ, dáng vẻ hiền y của ta trong mắt nàng, cũng không còn, lão còn lại phản ứng phóng đến đánh bay ta, thì mọi thứ đã muộn.

Thân thể của lão ta đã bị ta đấm nát đến biến dạng, ta nhìn dáng vẻ của lão còn lại rơi nước mắt, hình như hai lão rất thân thì phải, dáng vẻ này có chút giống ta lúc nãy.

"Aaaa..tại sao ngươi làm vậy hả" lão khóc lóc hỏi ta lý do, bộ dạng như thể mất thứ gì đó rất quan trọng, ta cười rồi nói.

"Chung quy vì hắn quá yếu" rồi phóng đến, tu vi lão bạo phát, hai chúng ta trên bầu trời đấm nhau từng quyền vung xuống là một cái trấn động thiên địa, nàng nhìn trong bất lực vì chỉ là hoá phàm cảnh vô pháp xen vào trận chiến.

Oàn đùng.

Khí tức của ta bạo phát ra, yêu vuốt và yêu linh chi hoả bùng nổ giữa không gian, ta dù sao chỉ mới đột phá, chưa củng cố tu vi, lão ta lại là đại thừa trung kì, mạnh hơn lão vừa rồi 1 cảnh giới.

Oànnnnnnnnnn.

Một tiếng nổ vang vọng trời xanh, ta bị đấm xuống mặt đất, ta cười chênh lệnh quả nhiên không nhỏ mà, ta đã đến cực hạn rồi, yêu lực một giọt cũng không còn, chung quy vẫn là do ta quá yếu.

"Xin đại thúc dừng lại" nàng ta đứng chắn trước ta, bảo vệ ta, lão ta dừng tay lại, nhìn nàng ta rồi nói:

"Được thôi, nhưng từ nay về sau cơn không được trốn khỏi thánh địa, phải tập trung tu luyện" lão thở dài nó, sở dĩ lão làm vậy bởi vì nếu giết ta, chắc chắn đạo tâm của nàng sẽ xuất hiện vết nứt.

Ảnh hưởng đến đột phá sau này, ta cười ánh mắt ta dành cho nàng đã khác, không còn một chút yêu thương nào nữa, chỉ còn lại sự căn hận mà thôi.

"Hahaha chung quy vì ta cứu ngươi mà tất cả phải chết, hahaha, từ ngay về sau hai ta chính là kẻ thù không chết không thôi hahahaha" ta nhìn nàng ta nói, đúng tất cả đều do lần cứu người đó, mà đã cấu thành nghiệp quả.

Ta vốn dĩ không nên làm vậy, chung quy bởi vì chuyện này mà tất cả đã chết, bất hạnh sẽ luôn đến với kẻ yếu, chung quy vẫn là do ta quá yếu.

Nàng ta đã rời đi, ta lúc này đạo đã kiên định, Đại Yêu Tôn Hoàng cái tên này lần nữa xuất hiện ở thế gian...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.