Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Thần tỉnh lại

Tiểu thuyết gốc · 4229 chữ

5 năm trước.

Yến Kinh.

"Ha ha, hôm nay sẽ là ngày diệt vong của Tô Gia. Tây Vực Thần giáo ra tay trước giờ cực kỳ tàn nhẫn, chó gà không tha.

"Đúng vậy. Cuối cùng chúng ta cũng nhổ được cái gai trong mắt này. Mấy năm nay bọn chúng luôn cản trở việc làm ăn của chúng ta."

Trên tầng thượng của một tòa cao ốc sang trọng. Hai trung niên nam tử đang đứng cạnh nhau nhìn về phía xa. Trời về đêm lặng gió, nhưng nội dung cuộc nói chuyện cũng làm người ta rét lạnh.

"Hừ. Chỉ là một Tô gia nhỏ nhoi cũng dám làm càn ở Yến Kinh, đây là hậu quả khi bọn chúng dám cản đường chúng ta."

"Đúng vậy. Việc làm ăn của những đại gia tộc chúng ta đâu đến lượt một tiểu gia tộc như bọn chúng phán xét. 5 năm trước bọn chúng còn chẳng được xếp chân vào giới thượng tầng Yến Kinh, bây giờ mới nổi lên một chút đã dám ho he, chết rất đáng đời."

"Hừ. Tô gia bước chân vào thượng tầng còn muốn làm ăn trong sạch, ngay cả quy tắc thượng tầng cũng không hiểu, kết cục của chúng ngày hôm nay là điều sớm muộn cũng xảy ra, cho dù chúng ta không ra tay."

"Trần gia chủ, ông nói rất đúng. Đó là cái giá của sự ngu dốt. Sau ngày hôm nay Tô gia sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Yến Kinh. Ha ha"

"Đúng vậy. Không chỉ là nhân mạng, tập đoàn Tô Thị cũng đã bị phá sản, tôi có lời khen cho tiểu Vĩ đấy."

"Haha. Nói về việc kinh doanh Đường gia chúng tôi tự hào nhất chính là tiểu Vĩ. Thằng em trai này của tôi thủ đoạn trên thương trường rất cao minh, Tô Thị không sụp đổ cũng khó."

"Ha ha. Nếu tôi đoán không lầm, việc Diệp gia từ hôn với Tô gia cũng là nhờ công lao của tiểu Vĩ?"

"Không sai. Tô gia giữa lúc kinh tế khó khăn liền muốn dựa vào Diệp gia, chính là tiểu Vĩ đã liên tiếp gây sức ép khiến giá cổ phiếu của Diệp Thị sụt giảm nghiêm trọng. Diệp gia hiểu rõ ý đồ của Đường gia chúng tôi, họ nào dám phản kháng. Kết quả Tô gia mất đi chỗ dựa cuối cùng, trong vòng vài tháng đã phá sản, ha ha"

"Ha ha. Diệp gia thực sự rất biết điều. Nếu có thể không chế được chúng thì sẽ là một quân cờ tốt cho chúng ta. Nghe nói nha đầu Diệp gia kia lớn lên rất xinh đẹp, đáng tiếc tôi chỉ có một đứa con trai, mà nó lại đã có hôn ước."

"Ha ha. Ông không cần nhắc tôi. Ông nói không sai, nha đầu kia mới có 14 tuổi, gần đây được ca tụng là tiểu mỹ nhân đệ nhị Yến Kinh, xếp sau tiểu nha đầu Yến gia. Thực ra tôi cũng đang có ý định đề thân cùng bọn họ cho tiểu tử nhà tôi, tuổi tác của bọn nó cũng ngang nhau. Mà thằng tiểu tử nhà tôi sau một lần gặp nha đầu kia cũng đã mê mệt rồi."

"Ha ha. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Chỉ tiếc tôi không có con gái, nếu không đã kết thông gia với ông rồi. Diệp gia được Đường gia ông đề thân là vinh hạnh của bọn họ. Tôi không tin ông không nắm được họ. Trước cứ cho bọn chúng đính hôn, đợi vài năm nữa thì kết hôn. Một khi trở thành thông gia, Diệp gia sẽ phải nghe Đường gia ông sai khiến. Đến lúc đó, chúng ta lại có thêm một con tốt rồi"

"Ông cứ yên tâm. Nếu tôi thâu tóm Diệp gia thì cũng không thiếu phần ông đâu. Lần này diệt Tô gia, công sức của Trần gia ông là lớn nhất. Nếu không phải ông mời được Tây Vực Thánh giáo, muốn diệt Tô gia là rất khó."

"Hừ. Tô gia ỷ vào một lão tổ thực lực Huyền cấp đỉnh phong hung hăng càn quấy. Lần này tôi mời được 3 vị đường chủ Tây Vực Thánh Giáo, thực lực đều là Huyền cấp hậu kỳ, cộng thêm 50 tên giáo đồ Hoàng cấp, một tên lão tổ Tô gia thì tính là cái gì."

"Ông nói đúng. Trần gia chủ, tôi thực sự rất khâm phục ông. Mời được Tây Vực Thánh giáo xuất thủ, lại nhiều người như vậy, ở Yến Kinh này mấy người làm được? Kỳ thực tôi rất muốn được làm thông gia với ông, nhưng tiểu Trung nhà ông là thiên tài cổ võ, lại đã có hôn ước, nha đầu nhà tôi kém cỏi, tôi biết không thể xứng với tiểu Trung."

" Ha ha. Ông không cần tự ti như vậy. Cổ võ không phải là tất cả. Để làm chủ được giới thượng tầng bọn trẻ cần rất nhiều kỹ năng"

"Ông không cần an ủi tôi. Tô gia có một lão tổ Huyền cấp đã có thể càn quấy mấy năm nay, khiến chúng ta lao tâm khổ tứ. Ở thế giới này Cổ võ là tất cả. Tiền bạc, vũ khí nóng có mạnh đến đâu, đứng trước thực lực kinh khủng của Cổ võ giả cũng là vô nghĩa. Nếu không phải vậy, quốc gia sao có thể kiêng dè các thế lực Cổ võ đến vậy chứ? Sao có thể để mặc các ẩn thế môn phái tồn tại, uy hiếp đến quyền lực của họ? Điều quốc gia làm chỉ có thể là thỏa hiệp."

"Đúng vậy, thực lực của các Ẩn thế môn phái vô cùng cường đại. Ngũ đại gia tộc chúng ta tuy cũng là Cổ võ gia tộc, nhưng so với họ, cũng còn kém xa, không đáng nhắc tới. Cũng may ẩn thế môn phái hầu hết không quản chuyện thế tục, nếu không chúng ta làm gì còn chỗ đặt chân. Tây Vực Thánh Giáo thì lại khác, bọn họ tuy cũng tính là Ẩn môn nhưng sinh kế bên ngoài cũng không ít, vì vậy lần này tôi mới có thể mời được bọn họ."

"Trần gia chủ. Nghe nói các Ẩn thế môn phái ba năm một lần tiến nhập thế tục tìm kiếm đệ tử có tố chất thiên tư cao. Hai đứa nhà tôi thì không hi vọng gì, tu luyện 10 năm rồi bây giờ vẫn chỉ là Ngoại Kình đại thành võ giả. Còn con trai ông, mới 15 tuổi đã đạt tới Hoàng cấp trung kỳ, được coi là thiên tài cổ võ đệ nhị kinh thành chỉ sau nha đầu Yến Khuynh Thành, rất có khả năng được Ẩn thế môn phái thu làm đệ tử. Nếu được như vậy, chính là một bước lên trời, tiền đồ vô lượng rồi."

"Ha ha. Ông nói phải, tôi cũng rất hi vọng được như vậy."

"Ai, trong ngũ đại gia tộc Hoa Hạ, Trần gia các ông và Yến gia đúng là có phúc nhất. Tiểu tử Trần Trung nhà ông và tiểu nha đầu Yến gia Yến Khuynh Thành đúng là vô cùng xuất chúng. Kỳ thực tôi thấy bọn chúng nếu kết hợp lại sẽ là một đôi trai tài gái sắc. Chẳng bù cho hai đứa nhà tôi..."

"Yến gia và Trần gia tôi xưa nay không hợp. Nha đầu Yến Khuynh Thành kia tuy nhỏ tuổi nhưng tâm tư khó lường. Thực lực lại đã đạt đến Hoàng cấp hậu kỳ. Tiểu tử nhà tôi tuy rằng không kém, nhưng muốn nắm bắt được e rằng rất khó. Vì thế tôi mới kết thông gia với Tần gia. Lão Đường, tiểu tử và tiểu nha đầu nhà ông tuy mới là Ngoại Kình võ giả, nhưng nhìn chung cũng không kém, còn tốt hơn nhiều so với tên phế vật Vương gia đó, ha ha"

"Ha ha, ông không nói tôi cũng quên mất. Trong 5 nhà, Vương gia đúng là vận cứt chó. Tiểu tử Vương gia đó ngoài ăn chơi ra còn làm được cái gì? Cả ngày ỷ thế gia tộc ra ngoài hoành hành ngang ngược gây náo loạn, một chút võ công cũng không biết, xách dép cho con trai ông cũng không xứng. Sau này nếu tên đó lên làm gia chủ, vậy Vương gia cũng xong đời, ha ha"

"Ha ha ha, ông nói đúng..."

Đêm hôm đó, Tô gia hơn một trăm người toàn bộ bị giết, trở thành vụ thảm án diệt tộc chấn động kinh thành.

Chính phủ tuyên bố với ngoại giới rằng, thủ phạm là các phần tử khủng bố.

Nhưng nguyên nhân thực sự, tầng lớp bình dân không ai có thể biết được.

------

Trong một con hẻm nhỏ, một cậu bé 14-15 tuổi đang cố lê lết những bước chân nặng nề.

Gia tộc bị kẻ thù tiêu diệt, chỉ có mình cậu may mắn trốn thoát. Nếu không phải đêm hôm đó cậu tình cờ không ở nhà, cậu chắc chắn cũng không còn mạng.

Mấy ngày nay cậu vẫn phải trốn chui trốn lủi, vì cậu biết kẻ thù vẫn đang truy sát.

Mấy ngày trước, khi cậu trở về nhà, khu nhà Tô gia đã bị cảnh sát phong tỏa. Cậu cải trang thành một tên ăn mày rách rưới, nửa đêm đột nhập vào, may mắn tìm được di thư của mẹ để lại.

Tiểu Thần đáng thương của mẹ. Con hãy chạy đi. Chạy thật xa càng tốt và cố gắng sống thật tốt. Đừng tìm cách báo thù.

Trong thư chỉ có vài dòng.

Cậu nắm chặt tay. Tờ giấy trong tay bị bóp nát và ướt đẫm.

Sáng hôm sau, cậu bị một số kẻ lạ mặt phát hiện và truy đuổi. Thực lực của chúng không cao, chỉ ở Ngoại Kình tiểu thành đến đại thành, còn cậu đã là Nội Kình đại thành, thiếu chút nữa là bước vào Hoàng cấp, nên dễ dàng đánh bại bọn chúng.

Sau đó cậu lang thang ẩn nấp ở mọi hang cùng ngõ hẻm. Qua mấy ngày đã đi đến một thị trấn nhỏ ở ngoại ô Yến Kinh. Không có tiền, cậu bới rác tìm đồ ăn thừa.

Một buổi tối, không tìm được đồ ăn, cậu nằm co quắp trên lề đường.

"Người ăn xin tội nghiệp, cho ngươi cái bánh nướng này "

Cậu mở con mắt lờ đờ nhìn lên.

Một tiểu cô nương đáng yêu đang cầm bánh nướng đưa về phía cậu.

Một lão giả ở phía sau tiểu cô nương vội kêu:

"Tiểu thư, việc này để hạ nhân làm được rồi, người mau lên xe đi."

"Ừm, vậy Trịnh bá bá đưa cho anh ta đi. Trịnh bá bá, bây giờ trên người cháu không có tiền, bá bá có tiền không, cho anh ta một ít."

"Có mà, có mà. Tiểu thư người cứ yên tâm lên xe đi"

Sau khi tiểu cô nương lên xe, lão giả cầm bánh nướng và lấy trong ví ra mấy trăm tệ đưa cho người ăn xin nói:

"Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi hình như còn nhỏ tuổi, vậy mà phải chịu cảnh lang thang cùng cực thế này, thật khổ a. Trong người ta bây giờ chỉ còn từng này tiền, cũng không giúp ngươi được nhiều hơn. Đây là lòng tốt của tiểu thư, ngươi cầm tạm chỗ này đi mua đồ ăn, chắc cũng duy trì đuợc dăm bữa nửa tháng."

Mấy ngày sau, cậu bé ăn xin gặp được một lão giả tiên phong đạo cốt, chính là sư phụ của cậu sau này, người đã giúp cậu thay đổi nhân sinh.

--------

" Ta đang ở đâu đây?"

Tô Thần mở hai mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng toàn màu trắng, xung quanh đầy các thiết bị y tế.

Một cơn đau nhức kịch liệt khiến hắn nhận ra mình đang bị băng bó toàn thân.

"Ta thế nào lại ở trong bệnh viện? Chuyện gì đã xảy ra?"

Tô Thần không thể tin nổi mình lại bị thương phải nhập viện. Hơn nữa hắn phát hiện xương khớp bị đứt gãy ở nhiều nơi trên cơ thể.

Kể từ khi thành danh chiến thần, đánh đâu thắng đó khắp các chiến trường ở Trung Đông và Châu phi, tiêu diệt bao tổ chức khủng bố, Tô Thần chưa từng phải nhập viện lần nào.

5 năm trước, khi Tô Thần 15 tuổi, tu vi của hắn là Nội Kình đại thành.

Thiên Sơn Chân Nhân nhìn ra hắn có Ngũ Hành đạo thể, chính là đạo thể nghìn năm khó gặp, cực kỳ thích hợp tu luyện công pháp cổ võ thiên cấp Ngũ Hành Thần Công bổn môn, vì thế đã thu hắn làm đệ tử, lại cho hắn ăn Khai Mạch Đan cực kỳ trân quý, giúp kinh mạch hắn mở rộng gấp 3, 4 lần.

Vì thế Tô Thần chỉ mất 1 năm đã từ Nội Kình đại thành đạt đến Hoàng Cấp đỉnh phong, lại mất 3 năm để đạt tới Huyền Cấp đỉnh phong.

Bây giờ Tô Thần 20 tuổi, tu vi của hắn đã đột phá Địa Cấp sơ kỳ.

Địa cấp tu vi, cho dù là trong các Ẩn thế môn phái cũng có thể xếp vào cấp bậc trưởng lão.

Cho nên khi Tô Thần trở về thành thị, hắn tự tin không ai có thể đánh bại được hắn. Chứ đừng nói là đả thương.

Ấy thế mà bây giờ hắn lại đang bị thương nặng, tuy chỉ là ngoại thương nhưng điều này cũng làm cho hắn thật bất khả tư nghị.

Cơn kinh ngạc qua đi, Tô Thần dần lấy lại bình tĩnh và nhớ lại mọi chuyện.

"Lạ thật, ta chỉ nhớ lúc đó ta đang chuẩn bị đánh tên kia, tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Cô gái đó không sao chứ? Ta chưa kịp cứu cô ấy, vậy không phải cô ấy đã bị..."

Nghĩ đến cô gái xinh đẹp như thế bị tên kia cưỡng bức, Tô Thần cảm thấy tim nhói lên một cái như mất đi thứ gì.

Mặc dù hắn không quen biết cô gái đó, nhưng từ khi nhìn thấy cô, hắn có cảm giác cô gái đó phải thuộc về hắn.

Lúc này, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, nhân viên y tá bước vào thấy hắn đã tỉnh lại vội vào thông báo cho bác sĩ đến kiểm tra.

Bác sĩ kiểm tra xong, Tô Thần hỏi cô y tá:

"Cô có nhớ ai đưa tôi vào đây không?"

"Là mấy người đàn ông, họ là người nhà của anh sao?"

Tô Thần chưa kịp trả lời, cửa phòng lại một lần nữa mở ra. Đi vào là một phụ nữ trung niên khoảng 45-46 tuổi và một cô gái xinh đẹp khoảng 16-17 tuổi.

"Tiểu Thần, cuối cùng cháu cũng tỉnh lại. Ta lo quá. Cháu cảm thấy trong người thế nào?" Người phụ nữ ân cần hỏi thăm.

"Dì Vân, cháu không sao rồi. Cháu xin lỗi đã làm dì lo lắng" Tô Thần mỉm cười đáp.

Thấy dì Vân lo lắng cho mình, Tô Thần cảm thấy một trận ấm áp. Bây giờ hắn không còn gia đình, từ khi trở về, hắn cảm thấy dì Vân là người tốt nhất với mình, nên hắn rất yêu quý dì Vân.

Hai tháng trước, khi biết hắn quyết định trở về nước, sư phụ đưa cho hắn một miếng ngọc bội và một bức thư, bảo hắn đến Tô Châu tìm gia đình dì Vân.

Sư phụ hắn Thiên Sơn Chân Nhân lúc trẻ từng cứu mạng một người tên là Lưu Lý. Lưu Lý này là cha của Lưu Phi, cũng là cha chồng của dì Vân, tên đầy đủ là Thẩm Nhạc Vân. Lưu Lý trước khi qua đời để lại di ngôn, đó là dù bất cứ thế nào cũng phải cố hết sức báo ân Thiên Sơn Chân Nhân. Nếu có một ngày Thiên Sơn Chân Nhân tìm đến, bằng mọi giá phải giúp đỡ.

Vì thế, với sự giúp đỡ của Lưu Phi, Tô Thần lấy một cái thân phận mới là cháu họ của Lưu Phi, hai tháng nay hắn sinh sống cùng với gia đình Lưu Phi 3 người. Bằng thế lực của chiến thần, làm giả một cái thân phận không hề khó.

Hắn lấy thân phận bình thường, ẩn núp ở trong nước, mục đích để tìm ra kẻ thù diệt tộc 5 năm trước.

Thế lực của chiến thần tuy rằng uy danh hiển hách ở nước ngoài, nhưng ở Hoa Hạ ngọa hổ tàng long, với thực lực Địa cấp sơ kỳ hắn cũng không dám manh động.

Dì Vân ở lại phòng bệnh nói chuyện một lúc nữa rồi cùng cô gái xinh đẹp ra về.

Từ đầu tới cuối, cô gái xinh đẹp không hề nói với Tô Thần một câu nào.

"Mẹ, anh ta hai tháng nay ở nhà mình ăn không ngồi rồi, bây giờ tiền viện phí cũng phải lo cho anh ta. Mẹ quan tâm anh ta làm gì?"

Lúc này, vừa ra đến cổng bệnh viện cô gái xinh đẹp từ phía sau dì Vân cất giọng khó chịu nói.

Cô gái này là Lưu Duyệt, con gái của dì Vân và Lưu Phi, là một học sinh cấp ba.

"Duyệt nhi, không được vô lễ, tiểu Thần là anh họ của con. Nó ở nước ngoài không còn người thân, bây giờ chúng ta phải giúp đỡ cho tiểu Thần"

"Hừ, không lẽ chúng ta phải nuôi anh ta cả đời hay sao. Anh ta nói tìm việc nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được. Bằng cấp học vấn cũng không có, còn nói ở nước ngoài trở về. Con nghi ngờ anh ta là kẻ lừa đảo!"

Thì ra để tránh bị lộ, cũng chỉ có Lưu Phi biết được sự thật. Tất nhiên Lưu Phi không biết Tô Thần là chiến thần mà chỉ biết Tô Thần là thân thích của ân nhân năm xưa. Để phù hợp với thân phận, Tô Thần cũng giả làm một cái thanh niên không xu dính túi. Thẩm Nhạc Vân là người hiền lành, chuyện gì cũng tin lão công, nên đối với thân phận của Tô Thần không có gì nghi ngờ, nhưng Lưu Duyệt thì không như vậy.

"Hừ, con không biết cha có phải là bị ngốc rồi hay không. Tự nhiên xuất hiện một người không rõ nguồn gốc ở đâu đến, vậy mà cha lại nhận là họ hàng. Sao trước nay con chưa từng nghe qua chứ"

"Duyệt nhi, con phải tin cha con. Cha con nói ngày xưa đã từng gặp tiểu Thần. Hơn nữa tiểu Thần cũng mang theo tín vật. Điều đó chưa đủ chứng minh hay sao?"

"Mẹ, hai người quá ngây thơ rồi. Xã hội ngày nay phức tạp hiểm ác, một cái miếng ngọc nát thì chứng minh được gì chứ?. Còn nữa, con tìm hiểu được hôm qua anh ta đã đến hộp đêm, mấy người đưa anh ta vào bệnh viện cũng là người của hộp đêm. Hừ, nếu là người đàng hoàng sao lại đến mấy chỗ như vậy? chắc là anh ta không có tiền còn đua đòi, nên bị bọn côn đồ dần cho một trận chứ gì"

"Nhưng... Duyệt nhi à, chúng ta bây giờ đâu thể bảo cậu ấy rời đi, như vậy mẹ cảm thấy hơi áy náy, dù sao bây giờ cậu ấy chưa lành bệnh, bác sĩ nói phải 2, 3 tháng nữa mới xuất viện được. Chuyện bị bọn côn đồ đánh, mẹ thấy không phải như con nghĩ đâu. Vừa nãy tiểu Thần nói tối qua cậu ấy được một người bạn rủ đến đó, rồi vô tình bị trượt chân ngã xuống cầu thang. Còn về việc bảo cậu ấy đi, mẹ nghĩ cho dù có nói thì cha con chắc chắn sẽ không đồng ý. Ta xem ý cha con dường như còn muốn ghép đôi cho con với cậu ấy thì phải."

"Phi. Xin mẹ đừng nói một điều kinh tởm như vậy. Muốn ghép con với một tên lười biếng ăn không ngồi rồi sao? Thà chết còn hơn!

Hừ, bạn rủ sao? Anh ta việc làm chưa kiếm được sao lại có bạn? Mẹ. Con nghĩ kĩ rồi, cho dù anh ta có thực sự là thân thích của cha thì nhà mình giúp đỡ anh ta hai tháng nay cũng quá đủ rồi. Nhà mình cũng đâu phải giàu có gì, vậy mà anh ta mặt dày cứ ăn không uống không, đi làm cũng không đi, vậy chúng ta phải nuôi anh ta đến khi nào? Tối nay mẹ với con nói cho cha, bảo anh ta rời đi, được không mẹ?"

"Duyệt nhi à, chuyện này...mẹ cũng cảm thấy thật khó xử"

"Hừ, mẹ không nói thì con nói. Nếu cha không đồng ý con sẽ đi khỏi nhà, đến khi nào anh ta đi thì thôi."

"Duyệt nhi...."

Dì Vân muốn nói gì đó, nhưng tự nhiên lại cũng không biết nên nói gì.

Thực ra, hai người họ không biết, Tô Thần có đưa tiền cho Lưu Phi, chỉ là Lưu Phi giữ kín việc này, để tránh lộ bí mật.

Nằm một mình trong phòng bệnh, Tô Thần ngẫm nghĩ một số việc.

Về thái độ bất mãn của Lưu Duyệt đối với mình, hắn cũng không phải không biết, chỉ có điều hắn mặc kệ, miễn sao kế hoạch của hắn không bị ảnh hưởng là được.

Tô Thần cười khẩy trong lòng. Chỉ sợ đến lúc con bé đó biết sự thật về hắn sẽ sùng bái hắn như thần a! Bởi vì hắn thật sự chính là thần! Chiến thần! Hừ hừ, Lưu Duyệt, đến lúc thân phận của ta lộ ra, đừng có yêu ta đấy. Đến lúc đó ta sẽ chỉ vào mặt cô và nói: Tôi dạy cho cô một bài học, đừng bao giờ khinh thường người khác.

Tiếp theo, hắn nghĩ về việc xảy ra tối hôm qua. Lúc đó hắn đến hộp đêm xem có nghe ngóng được gì không. Tình cờ phát hiện cô gái kia bị bỏ thuốc mê nên vội đến cứu. Ai ngờ sự việc kì quái lại phát sinh.

Vừa nãy dì Vân hỏi hắn, chính hắn bản thân còn không rõ, nên đã nhanh trí bịa ra một lý do. Việc này không vội, tuy rằng hắn có hơi đau xót khi cô gái kia đã bị xxx, nhưng nghĩ lại thì cô gái đó cũng chẳng là gì của hắn.

Lần này về nước Tô Thần đem theo 20 thành viên ưu tú của Chiến Thần Đội. Hắn lưu lại một người ở Tô Châu cùng hắn. Hắn quyết định ngày mai sẽ để người này đi điều tra một chút về cô gái và tên công tử ngày hôm qua.

Về phần thương thế của mình thì hắn cũng không lo. Ba tháng? Hắn không cần lâu như vậy. Hắn là một cao thủ Địa Cấp, chỉ cần vận công chữa thương thì một tuần là khôi phục.

Nghĩ miên man một hồi, hắn bỗng nhiên lại nhớ về cái buổi tối ngày hôm đó.

Đó là một buổi tối vào 5 năm trước. Khi hắn nằm trên lề đường và nhận được một chiếc bánh nướng.

Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều với đôi mắt long lanh như nước, đến giờ hắn vẫn nhớ rõ như in.

Dù đã 5 năm trôi qua, hắn vẫn không thể nào quên được khuôn mặt ấy. Trải qua bao nhiêu trận chiến, nhiều khi trong khoảnh khắc sinh tử, hắn chợt nhớ đến nàng. Lấy hình ảnh nàng làm động lực để chiến đấu.

Tô Thần biết, kề từ đêm hôm đó, hắn đã yêu sâu đậm người con gái tốt bụng này.

Mục đích thứ hai khi trở về nước của Tô Thần, là tìm ra người con gái năm xưa và mang đến hạnh phúc cho nàng.

-------

Dương Phàm đi theo mấy tên to cao với thái độ dửng dưng. Hắn đang chờ xem bọn chúng định làm gì.

Khi hắn trọng sinh trở lại, hắn nhận ra có rất nhiều chuyện đã khác xưa. Rất nhiều người hắn không biết.

Tỷ như bốn hoa khôi của đại học Tùng Giang. Lúc trước làm gì có bốn người này? Hắn tự hỏi hay là thời gian lâu quá nên mình nhớ nhầm.

Quên đi, dù sao xuất hiện thêm mỹ nữ thì hắn càng thích. Biết đâu họ xuất hiện để làm hậu cung tương lai của hắn thì sao?

Định mệnh của hắn là sẽ đi tới đỉnh thế giới, cũng không thể thiếu mỹ nữ a!

Mấy tên to con dẫn Dương Phàm đến một góc khuất sau kho dụng cụ thể dục rồi dừng lại, cười cười nhìn hắn một cách rất tà ác.

Bạn đang đọc Vô địch phản phái phú nhị đại sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.