Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bãi mìn...

Tiểu thuyết gốc · 2624 chữ

Cuối cùng thì sau một đêm đánh đấm phê cả cái thằng người, lại chưa kể rạng sáng phải nói lý một hồi với Quảng Thành Tử thì nói chung là không mệt thì cũng chẳng ai tin, khi này thì cả đội cũng chia ra ai về nhà nấy, còn tên trọc Tịnh Hòa khi này do không có nơi để đi về nên Tuấn Anh và Kính Thiên đã rủ hắn theo về phòng ký túc xá của mình mà nghỉ ngơi.

Ngay khi vừa trở lại căn phòng, Tuấn Anh đã nhanh chóng lao tới chiếc giường của mình mà thả người xuống mà chuẩn bị đánh một giấc thật sâu cho nó phê, nhưng đúng lúc này, ngay khi hắn vừa áp mặt vào cái gối yêu quý của mình thì hắn tự nhiên lại có cái cảm giác hơi ươn ướt, lại còn có cái mùi hôi hôi pha lẫn cả cái mùi thảo quả, hoa hồi.

Còn không rõ là cái mùi này từ đâu ra thì hắn bỗng như nhớ ra rằng tối qua trước khi đánh với Huyết Ngư một trận quyết định thì lão sư huynh Hà Nhị Phú có mang theo cái món gọi là rượu cá ngựa ngâm thảo quả, nhận ra chắc chắn đúng là cái mùi khó chịu này, Tuấn Anh liền tỏ ra bực tức mà cầm cái gối ném về phía hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên đang nói chuyện với nhau bên phía giường bên kia rồi gắt:

 "Con mẹ nó, Tịnh Hòa, có phải tên trọc nhà cậu hôm qua nằm trên gối của tôi phải không???"

Tịnh Hòa nhặt cái gối lên mà nhìn lại, lại đưa lên mũi mà hít hít rồi nhìn về phía Tuấn Anh mà cười trừ:

 "Hề hề, là rượu của Hà lão huynh nặng quá!!!"

Tuấn Anh nghe vậy thì thở dài, chán chẳng buồn nói:

 "Thôi hai người các cậu nghỉ ngơi đi, tối nay hoặc mai thì kiểu gì Trương lão gia gia cũng sẽ mời chúng ta một bữa coi như là cảm ơn đó, tôi đi ngủ trước!!!"

Dứt câu, Tuấn Anh liền với tay lên trên rồi lấy ra một cái gối dự phòng rồi nằm xuống mà tiếp tục ngủ, đang hơi thiu thiu ngủ thì tai hắn nghe thấy tiếng cài then cửa của Kính Thiên và Tịnh Hòa xong và tên trọc dìu Kính Thiên với cái chân băng bó lên giường, tưởng như cơn ngủ sẽ lại ập tới nhanh với Tuấn Anh thôi nhưng không, Tuấn Anh hắn bỗng dưng như có một cái cảm giác gì đó nó lạ lắm...

Dù đang là cuối hạ nhưng thời tiết vẫn nóng bỏ con mẹ ra tuy nhiên thì trong phòng có bật điều hòa nhiệt độ vì là tiền của hiệu trưởng Kỳ mà nói đúng hơn là quỹ tài trợ của trường nên hắn cũng chẳng quan tâm lắm nhưng hiện giờ, sao hắn lại thấy trong cái chăn mỏng của mình ấm lên một cách bất thường.

Sau lưng hắn lại có cái hơi thở khẽ khẽ khiến cho một Thái Ất Tiên như hắn phải rùng mình, không rét mà run, vừa quay người lại trừng mắt nhìn thì hắn phải nói là đứng hình mất mấy giây, đơ cả người xong thì cũng là lúc da gà, da chó của hắn nổi lên.

Với một tác phong nhanh và rất dứt khoát hắn liền ngồi bật dậy rồi kéo cái chăn che người mình như mấy em gái Tu ét đây đang khỏa thân chuẩn bị hành sự thì bị chính thất bắt gian rồi chỉ về phía đối diện mà quát:

 "Con mẹ nó Tịnh Hòa, làm ơn sang bên giường của Kính Thiên đi, tôi van xin cậu đó!!!"

Tịnh Hòa bên này vẫn đang nhắm mắt, không thèm nhìn Tuấn Anh một cái mà chỉ mấp máy nói:

 "Cậu lo cái mẹ gì, có phải là lần đầu chúng ta ngủ cùng nhau đâu!!!"

Tuấn Anh lúc này dường như không chịu nối nữa liền tung chân đạp một phát khiến Tịnh Hòa bay khỏi giường mà đáp sang bên giường bên phía Kính Thiên và cả cái thân hình hộ pháp của Tịnh Hòa cũng đập luôn vào cái chân đau của tên đạo sĩ khiến hắn phải rú lên:

 "Ayzu... con mẹ nó, đau quá, đau chết tôi mất... trời ơi Tuấn Anh huynh đệ, cậu chuyển hàng thì cũng phải thông báo cho tôi một tiếng chứ!!!"

Tịnh Hòa do vẫn nhớ sau trận đánh với Bích Khương Tử lần trước có ngủ tại nhà Tuấn Anh và bị hắn tung chưởng khiến cho bờ mông tuyệt đẹp của hắn tí nữa thì nổi nhọt lên lần này trước khi ngủ hắn đã niệm phép tịnh thân nên dù có tác động lớn như kiểu động đất xảy ra đi chăng nữa cũng chẳng đủ đô để đánh thức hắn dậy.

Còn về Tuấn Anh thấy vết thương của Kính Thiên vẫn chưa lành thì cũng nhanh chóng xuống giường rồi đưa tay ra hiệu với Kính Thiên là ngậm mồm vào rồi hắn liền vận phép Lộng Hoàn rồi nắm chặt tay đấm vào chân của Kính Thiên mấy cái rồi nói:

 "Thế là hết bệnh nhé, giờ thì tùy tên đạo sĩ nhà cậu muốn xử lý tên trọc này thế nào thì tùy, tôi không quan tâm!!!"

Dứt câu, Tuấn Anh liền xoay người mà nhảy phắt một cái trở lại trên giường rồi tiếp tục ngả người nhằm chìm vào giấc mộng ướt át với những idol JAV xứ Phù Tang đã lâu chưa gặp, còn phía Kính Thiên bên này thì sau một đấm yêu đó của Tuấn Anh thì lúc đầu hơi nhói một chút nhưng sau vài cái nháy mắt thì chân hắn tự nhiên chẳng còn cảm thấy cái cảm giác đau đớn mẹ gì.

Nhanh chóng đưa tay xé tan cái lớp băng keo y tế thì vừa hay thấy vết thương đỏ ửng còn đang chảy mủ của mình đã lành lại thì cười cười, sau đó lại duỗi duỗi cái chân vài cái thì cảm thấy mọi thứ đã trở lại bình thường.

Vừa định hướng mồm sang phía Tuấn Anh nói câu đa tạ thì thấy ông bạn cùng phòng đã rơi vào giấc mộng thiên thu nên hắn cũng chẳng quan tâm nữa, đang định ngả người về sau mà chìm vào giấc mộng theo Tuấn Anh thì hắn chợt nghe thấy cái tiếng khò khò vô cùng khó chịu, nhìn lại mới thấy là Tịnh Hòa đang mê man như chết.

Khẳng định là tên trọc này chẳng còn biết trời đâu đất đâu nữa, tiện thì cái chân vừa được Tuấn Anh chữa khỏi, không thèm đắn đo suy nghĩ nhiều nữa, hắn liền vung chân đạp thẳng Tịnh Hòa xuống dưới sàn gạch men của căn phòng rồi sau đó hắn cũng ngả người mà chìm vào giấc ngủ.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua cho tới khi mặt trời tặng tới trái đất những hơi ấm nồng nàn thì khi này Kính Thiên do đã đủ giấc và chuẩn bị tỉnh dậy, hắn mới chỉ hơi lơ mơ hai mắt nhưng xung quanh bên tai hắn khi này vẫn là hai cái tiếng kéo nhị đều đều, một của Tuấn Anh ở phía đối diện và hai là Tịnh Hòa từ dưới sàn dội lại.

Với hai con mắt còn chưa mở hẳn thì hắn ngay khi vừa chạm chân xuống cái sàn gạch men mà hắn tự hào vì một tuần ngày nào hắn cũng phải lau nhưng khi này bỗng dưng dưới bàn chân hắn có một cái cảm giác gì đó nhớp nháp đến khi hắn cúi xuống nhìn lại thì...

Khi này, vốn đã cảm thấy khó chịu, bức bối trong cái thằng người vì từ tối qua tới giờ hắn, do cái chân đau là quà của con quái nhiều vòi dưới nước kia tặng cho vết chích nên hắn có được đánh một trận ra trò với cái tên Huyết Ngư kia đâu, sẵn với cái chân đã lành lặn, Kính Thiên liền lẩm nhẩm trong miệng mấy tiếng gì đó, rồi hắn nhắm thẳng cái mông của Tịnh Hòa rồi... sút...

Ngay sau đó là cái tiếng la oai oái như kiểu một con lợn đang bị mấy gã đồ tể chọc tiết vậy, Tịnh Hòa bị tác động thì giật mình kêu la oai oái cùng với những tiếng xuýt xoa và xoa cái mông liên tục:

"Ayzu, đau quá, đau quá, tên đạo sĩ kia cậu mượn thần lực đó hả, phen này tôi sẽ liều với cậu!!!"

Tiếng kêu là đó của Tịnh Hòa khiến cho Tuấn Anh đang được ôm em gái Eimi Fukada trong mộng thì cũng bị cắt đứt mà phải bừng tỉnh, mắt mũi vẫn còn hoen gỉ lờ mà lờ mờ nhìn về phía sàn trước kia thì thấy linh khí đang tỏa ra mờ mịt khắp cả căn phòng.

Giật mình, nghĩ rằng có kẻ nào đó dám thâm nhập vào phòng của mình mà mình hay Tịnh Hòa lẫn Kính Thiên chẳng hiểu vì lý do gì mà không phát giác ra được, hắn liền vung tay định đánh ra Trấn Hồn Chưởng nhưng đến khi nhìn kỹ lại thì lại thấy Tịnh Hòa và Kính Thiên đang vừa đấu pháp vừa chí chóe với nhau.

Bực mình, Tuấn Anh liền dùng phép phân thân hóa thành hai thân ảnh khác nhau ra ngăn cản hai người còn bản thể của hắn thì bật chế độ im lặng mà tiếp tục ngủ, còn hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên đang chí chóe với nhau thì bị hai thân ảnh khác nhau của Tuấn Anh ngăn lại, khi này Tịnh Hòa mới nói:

"Con mẹ nó, tên đạo sĩ thối nhà cậu, tôi đã làm gì cậu chứ!!!"

Kính Thiên chỉ về cái vũng nhớp nháp dưới sàn kia rồi nói:

"Không, cậu chẳng làm gì sai cả nhưng một tuần cả bảy ngày tôi đều lau sàn đến mức sạch bong, tuy rằng tôi không có mặt trong group của hội OCD nhưng cái đống đó của cậu suýt làm tôi sấp mặt nên phần lớn cũng liên quan tới cậu!!!"

Tịnh Hòa nghe vậy thì gân cổ lên cãi lại:

"Thế như vậy là tại ai, tại ai mà tôi phải ngủ dưới sàn..."

Tịnh Hòa chưa kịp nói hết câu thì cả hắn và Kính Thiên liền quay sang nhìn một thân ảnh của Tuấn Anh, như hiểu ra điều gì, Tịnh Hòa liền vung tay dùng phép phá tan cái thân ảnh kia của Tuấn Anh, sau đó thì hai người hắn liền tiến về phía giường của Tuấn Anh.

Nhìn nhau một cái, hiểu ý cả hai mỗi người một phía, Tịnh Hòa cầm hai chân, Kính Thiên đỡ hai vai hắn rồi a lê hấp, cả hai người liền quẳng cả người Tuấn Anh xuống sàn nhà, trúng luôn cái bãi nước dãi của Tịnh Hòa, Tuấn Anh giật mình tỉnh giấc, khi này hắn nhìn cả hai rồi định nói gì thì nhận thấy sau lưng mình có cái cảm giác ướt ướt sau lưng.

Khi này hắn mới nhận ra mình đã dính phải bãi mìn của Tịnh Hòa, thấy hai người Kính Thiên và Tịnh Hòa đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn thì hắn cũng hiểu là điều gì, hắn cũng cười trừ rồi nói:

"Tôi hiểu rồi, nếu như Tịnh Hòa ở lại lâu dài vậy thì chiều tối nay ba người chúng ta đi sang phía Hà Nhị Phú kiếm chút đồ xem có thứ để lắp ráp thành cái giường không, phòng đủ cho 4 người mà!!!"

Tịnh Hòa và Kính Thiên nghe vậy thì cũng gật gật đầu, Tuấn Anh khi này cũng đứng dậy rồi nhanh chóng với lấy một bộ quần áo mà lao nhanh vào nhà tắm nhưng vừa chốt cửa lại thì hắn lại gào lên:

"Con mẹ nó, Lưu Kính Thiên, tối qua cậu không bật bình nước nóng à!!!"

Tuấn Anh hắn vừa dứt lời thì đúng lúc này thì điện thoại của hắn để ở cái tủ đầu giường vang lên tiếng nhạc chuông của cuộc gọi đến, Kính Thiên nhìn qua màn hình liền nói vọng vào cho Tuấn Anh:

"Tuấn Anh huynh đệ, Trương tiểu thư có vẻ đang ở trạng thái nhớ nhung cậu đó!!!"

Tuấn Anh trong nhà tắm nghe vậy thì cũng mở cửa, nghiêng cái đầu đang bê bết bọt trắng xà phòng ra rồi nói:

"Cậu bật loa lên và nghe tôi nói rồi trả lời giúp tôi!!!"

Tịnh Hòa nghe vậy cũng định nhấn nút nghe máy nhưng Kính Thiên đã ngăn lại, Kính Thiên liền nói:

"Này không được đâu, nhỡ nàng tiểu thư lại muốn tối nay vui vẻ với cậu thì sao, hai người chúng tôi đâu có muốn xem vào giữa làm kẻ thứ ba!!!"

----------------------

Xuyên không một chút đã, chẳng rõ không thời gian này là ở nơi nào như tay tác giả đưa mọi người tới một nơi gọi là hơi hoang vu một chút, tại cái vùng được gọi là lưỡng vực gì gì đó, sấm chớp vẫn dập dờn giữa cái bầu trời đỏ rực toàn những lớp sương quỷ khí, đống hài cốt của những sinh vật không xác định... mà thôi lan man nhiều quá phải vào chủ đề chính...

Khi này, trong một tòa hoang miếu được mạng nhện từ mấy em gái nhện tinh... à nhầm là mấy con yêu nhện của vùng này tạo nên, bên trong thì dưới mấy cái ngọn đèn yêu hỏa đang tỏa ra những ánh sáng xanh lè xanh lét rồi dưới những cái ánh đèn đó tỏa ra là một bóng hình đang ngồi xếp bằng thiền định.

Nhìn qua kẻ này là một nam nhân, phía trên đầu là một búi tóc xem ra có vẻ là một kẻ có pháp thuật cao thâm, mà nếu không có thì hắn ta chưa chắc đã có thể tồn tại ở đây mà không có bạn ghé thăm và nếu tinh ý có thể nhận ra từ trên người hắn đang tỏa ra những luồng khí và đó không chỉ là âm khí nồng đậm mà còn có quỷ khí, ma khí và tiên khí nhưng tuyệt nhiên là không hề hỗn loạn mà rất dung hòa.

Đúng lúc một luồng sét đỏ rực lướt qua ngay phía trên tòa miếu kia và bên trong hai con mắt của kẻ này đã mở bừng, kèm theo đó là một giọng nói ồm ồm:

"Huyết Ngư, tên ăn hại!!!"

Kẻ đó vừa dứt lời thì từ đâu một bóng mình của mỹ nhân với phong cách ăn mặc diêm dúa tiến lại từ phía sau lưng hắn, sau đó thì quỳ xuống rồi nói:

"Sư phụ, là người cho gọi đệ tử???"

Kẻ được gọi là sư phụ đó cũng gật gật đầu:

"Nhà ngươi chuẩn bị đi, lần này phải bắt cho bằng được Ngọc Dương về, cứ theo như kế hoạch trước đó mà thực hiện!!!"

Người nữ nhân kia cũng không dài dòng mà lập tức đáp ứng sau đó thì đứng dậy quay người bước ra bên ngoài và rồi từ trên vùng trời xám xịt của vùng này lại đánh xuống một tia sét và thân ảnh của ả kia cũng biến mất vào khoảng không âm u của nơi này...

Bạn đang đọc Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới. sáng tác bởi yy88432378
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy88432378
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.