Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Yêu Đồ Sát

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Phương Triệt vác lấy thanh đại kích, thân mang bộ đạo bào màu vàng nhạt an tĩnh theo sau lưng.



"Đúng rồi, ngươi tu luyện Thuần Dương Đồng Tử Công, pháp môn này chính là một công pháp khổ tu, khuyết điểm là hạn mức tối đa quá thấp, nhưng cũng có ưu điểm, chính là có thể tu luyện ra Thuần Dương chi khí có tính kiêm tu cực cao."



"Ngươi nếu rảnh có thể kiêm tu thêm một môn pháp môn khác, Thông Huyền đạo trưởng hẳn là có đã nói với ngươi Thuần Dương Đồng Tử Công thì kiêm tu Thuần Dương Kinh chính là tốt nhất phải không?"



Liễu Thanh Yến nhìn Phương Triệt một chút, từ tốn nói: "Nhưng ngươi không nên trông cậy vào Thuần Dương Kinh..."



"Bên trong nha môn tam ti Bạch Vân huyện không có điển tàng đó, dù là phủ thành có lẽ cũng không có, bởi vì bộ kinh văn này chính là điển tàng của Huyền Dương tông, một trong tam đại gia tộc của Thanh Châu."



"Đương nhiên, ngươi không cần phải nghĩ xa như vậy, đi theo ta siêng năng làm việc, tích lũy đủ điểm cống hiến, chắc chắn có khả năng đổi lấy một môn công pháp Linh Dịch cảnh cơ bản."

Phương Triệt nhẹ gật đầu nhưng trong lòng lại không quan tâm những lời nàng nói.



Mấy cái công pháp Linh Dịch cảnh tầm thường sẽ không thể thỏa mãn khẩu vị của hắn.



Hai người sau khi nói chuyện xong, cả hai đều trầm mặc cùng rời khỏi tam ti nha môn, Liễu Thanh Yến vác bên hông một thanh Linh binh đẹp đẽ, bắt đầu điều tra vụ án La Cương bỏ mình.



Phương Triệt đi theo ở phía sau, phảng phất giống như một tên sát nhân quay lại để một lần nữa quan sát hiện trường phạm tội của chính mình, hơn nữa hắn còn quan sát rất chăm chú.



Thỉnh thoảng còn ‌đưa ra một chút quan điểm của mình cho Liễu Thanh Yến nghe.



...



Mấy ngày sau.



Phía nam Bạch Vân huyện.

Trần Lạc mặc một bộ y phục thường ngày, ‌ không mặc sai phục cũng không cầm theo sai đao, nhìn giống như là một bách tính bình thường đang một mình hành tẩu trên đường phố.

Ào ào...

Hắc Nha không biết từ đâu tới, đậu vào vai Trần Lạc, đôi mắt linh động lộc cộc chuyển động.

"Sòng bạc Vạn Thắng chính là chỗ này sao?"

Trần Lạc ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

"Đúng, chính là chỗ này... Cái sòng bạc Vạn Thắng này chính là sản nghiệp dưới trướng của La Cương, bây giờ hắn đã chết, sòng bạc đã tạm dừng buôn bán, người mà chúng ta đang tìm chính là một người đã đánh bạc thua, không trả nổi tiền cược nên đang bị giam ở bên trong..."

"Đại đương gia của sòng bạc này là một võ giả Khai Khiếu cảnh, tuy nhiên bây giờ hắn đang không có mặt tại sòng bạc..."

Hắc Nha cười nói.

Trần Lạc lấy từ trong ngực ra một tấm mặt nạ heo màu hồng, nhẹ nhàng đeo lên trên mặt.

"Hi vọng cái người mà chúng ta đang tìm sẽ thật sự hữu dụng như ngươi nói."

Hắc Nha nheo lại mắt: "Hắn là tên trộm nhanh nhất Bạch Vân huyện, lại còn có tu vi Khai Mạch hậu kỳ, thực lực không quá tệ... Nếu không phải hắn ngay sau khi thua cược liền đi uống rượu giải sầu đến mức không còn tỉnh táo thì cũng sẽ không dễ dàng bị bắt lại như vậy."

"Và chúng ta cũng không thể dễ dàng tìm thấy hắn như vậy."

"Ta tin ngươi." Trần Lạc nhẹ gật đầu.

Sau đó một người một quạ sải bước tiến vào bên trong sòng.

Vừa bước vào bên trong, Trần Lạc liền quay người đóng lại cánh cửa chính của sòng bạc, sau đó còn cẩn thận chốt lại bằng một lớp khoá gỗ.

"Sòng bạc hôm nay đóng cửa sớm, không buôn bán nữa, những người không liên quan mau đi ra!"

"Con mẹ nó! Ai cho phép ngươi đóng cửa? Ngươi là ai mà lại dám ‌đến sòng bạc Vạn Thắng để gây sự vậy!"

"Người đâu! xông lên bắt lấy hắn!"

Tiểu nhị của sòng bạc thấy được hành động của Trần Lạc liền lập tức ‌tức giận, nhao nhao quát to.

Trần Lạc chậm rãi quay người, khuôn mặt được che bởi tấm mặt nạ heo chậm rãi mỉm cười.

"Dương Thảo Phi đang ở đâu?"

Trần Lạc nhìn một đám tay chân đứng lít nha lít nhít trong sòng bạc, đôi mắt bình thản đạm mạc.

Những tay chân này phần lớn đều chỉ có tu vi Phàm Luyện, đối với Trần Lạc đã Khai Mạch cảnh thì đám người không có chút uy hiếp nào cả.

"A, thì ra là đồng bạn của cái trộm đạo nợ tiền không trả kia, ngươi đến là để trả tiền hộ hắn sao?"

"Nếu trả đủ tiền thì chúng ta sẽ hắn ra." Tên nhị đương gia cầm đầu mỉm cười lên tiếng nói.

Đôi mắt của màu hồng của Trần Lạc ở dưới lớp mặt nạ từ lúc bước vào nơi đây dã sớm khoá chặt vào tên nhị đương gia này.

"Những người mở sòng bạc... đều đáng chết."

Thanh âm của Trần Lạc dần trở nên khàn khàn.

Những tên tay chân trong sòng bạc đã bắt đầu động thủ.

Ánh mắt của Trần Lạc nhìn về phía một tên tay chân đang vung đao về hướng hắn, chân khí của hắn lưu chuyển không khí mạch điều khiển cơ thể né tránh lưỡi đao trong nháy mắt, sau đó dùng tay không đoạt lấy lưỡi đao, chém rời cổ của tên tay chân đó.

Một chiêu giết người, mùi máu tươi lan tràn khắp sòng bạc.

Đôi mắt của Trần Lạc dần dần trở nên hưng phấn, động tác càng ngày càng nhanh.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.