Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Phàm ở bệnh viện tâm thần

Phiên bản Dịch · 1799 chữ

Thành phố Diên Hải.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Nơi này thuộc top ba bênh viện tâm thần tốt nhất, thiết bị hay hoàn cảnh sinh hoạt đều là tốt nhất.

Các bác sĩ khoác áo khoác trắng đi lại trong hành lang sạch sẽ ngăn nắp, tuần tra phòng bệnh, mỗi phòng bệnh có bốn bệnh nhân, mỗi bệnh nhân đều đã trải qua các thủ đoạn xác định và đánh giá chuyên nghiệp ra bệnh tâm thần.

Hành vi của bọn hắn khác hẳn với người bình thường khác, có thể hình thành từng đoàn đội nho nhỏ.

Có lớn giọng đàm luận.

Có cầm sách cao giọng đọc diễn cảm đề tài biến hóa của thế giới trong tương lai.

“Căn cứ vào ta dốc lòng nghiên cứu mấy chục năm phát hiện, đêm nay chính là tận thế, nhưng mà các ngươi không cần sợ, ta đã tìm tới chỗ an toàn nhất, chờ lúc không có ai, ta sẽ len lén mang các ngươi đi.”

“Lam Tinh thật ra là hình vuông, người bên ngoài lại nói là hình tròn, bọn hắn nhất đinh có bệnh, phải chữa.”

“Ta đã nghiên cứu ra phương thuốc giúp nam nhân và nam nhân có thể có thai, sang năm liền có thể thu hoạch được giải lớn nhất, vinh quang đứng trên đỉnh nền y học. Các người sẽ là người chứng kiến.”

Y tá cầm hồ sơ bệnh án trong tay, mõi lần tiến vào một căn phòng đều lắng nghe một lát, sau đó gật đầu hài lòng.

Rất không tệ.

Bọn hắn đều đã không thể cứu nổi nữa.

Tại trên vách tường hành lang, trong TV, nữ MC tóc ngắn, xinh đẹp đang phát thông tin mới nhất.

“Tại Thái Sơn phát hiện cấp bảy tà vật trong hố nhỏ, các nhà leo núi tủ thương thảm trọng,đã điều động cường giả đến trấn áp . . ., kêu gọi mọi người hãy suy nghĩ vì sinh mạng của bản thân, không nên tùy ý đi du lịch dã ngoại.

Trong một căn phòng bệnh đặc thù.

Căn phòng này cùng các phòng khác không giống nhau, chỉ có hai ngươi ở, một già một trẻ.

Bên trong trưng bày các loại khí cụ.

Như tạ, bao cát, . . .

Lúc này.

Một thiếu niên mặt mũi thanh tú đang nằm trên giường bệnh, trên người quấn đầy sợi đồng, hắn là bệnh nhân trẻ nhất nơi này.

Năm nay 19 tuổi.

Hắn tên là Lâm Phàm.

Năm 10 tuổi, hắn dùng chùy sắt gõ đầu, nói là muốn tu luyện Thiết Đầu Công, đập đến đầu rơi máu chảy, suýt chút nữa bụi về với bụi, đất về với đất.

Năm 11 tuổi, hắn dùng mỏ hàn nhắm ngay tiểu kê kê, muốn phong bế “cậu nhỏ”, nói là để bảo đảm tinh nguyên không tiết ra ngoài, huyết khí sung túc, may mắn bị người ngăn cản kịp thời, nếu không hắn đã sớm biến thành thái giám. Từ sau lần đó, hắn liền bị đưa tới bệnh viện tâm thần làm kiểm tra.

Kết quả cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người.

Bệnh tâm thần cấp năm.

Đối với ngoại giới hắn không có tính uy hiếp gì, nhưng đối với bản thân, hắn có các hành vi tự thương tổn.

Mà ở giường bên cạnh, là một lão giả có thần trí không quá bình thường, cầm trong tay hai sợi dây đồng, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lâm Phàm.

"Ta sắp cắm vào rồi, ngươi đang có suy nghĩ gì?"

Hiện tại bọn họ đang định dùng dòng điện kích thích nhục thân.

Ban đầu chỉ dùng pin AA thí nghiệm, về sau thì đổi sang dùng bình điện, tất cả đều thí nghiệm qua một lượt, hiệu quả rõ rệt, đi dạo trước Quỷ Môn quan thật nhiều lần.

“Chờ mong, trong sách đã nói rồi, kích điện có thể giúp cho nhục thân ngày càng cường đại." Lâm Phàm nói.

"Tốt."

Trương lão đầu là người hỗ trợ Lâm Phàm, là người duy nhất trong bệnh viện tâm thần này tin tưởng Lâm Phàm biết Võ Đạo, một mực trợ giúp hắn tu luyện.

Giờ phút này, Trương lão đầu nắm hai sợi dây đồng, từ từ đi tới ổ điện phía nơi vách tường.

Đối với người khác mà nói, việc cắm điện tương đương với đi đường tắt đến Thiên Đường, nhưng đối với Trương lão đầu, đây là đang chứng kiến kỳ tích, nghiệm chứng chân tướng con đường duy nhất.

Rốt cục...

Tư tư!

Phanh phanh!

Trên giường bệnh, thân thể Lâm Phàm run rẩy dữ dội với biên độ lớn, tiếng động vang dội.

Trong hành lang, còi báo động vang lên.

Khói dày đặc từ một căn phòng lan dần đến hành lang.

"A!"

"Phòng bệnh số 666 phát sinh vấn đề, một già một trẻ kia lại đang làm loạn, mau dẫn người đi nhìn xem tình huống, đừng quên mang theo bình chữa cháy."

“Còn nữa, gọi điện thoại cứu hộ."

Không bao lâu sau.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Một chiếc xe cứu thương dừng bên ngoài bệnh viện tâm thần.

Có vài vị khoác blouse trắng đẩy xe cứu thương nhanh chóng chạy tới.

Xung quanh phòng bệnh đầy tiếng kinh hô.

"Miệng bệnh nhân sùi bọt mép, hô hấp khó khăn."

"Sắp chết rồi"

"Nhường đường một chút, tất cả nhường một chút, đẩy xe cứu thương tới."

"Ai, mau chóng mang Trương lão đầu đi, đừng để ông ta có vấn đề gì."

Lúc này đầu tóc của Trương lão đầu đều dựng đứng, bộ dáng điên điên khùng khùng, ôm xe đẩy cứu thươngđingao ngao kêu to: "Ta không đi, ta muốn nhìn tình huống của hắn, ta còn phải ghi chép lại số liệu, để cho ta đi theo, để cho ta đi theo."

Các y tá không có cách nào, đành phải để Trương lão đầu đi theo, vừa vặn cũng đến bệnh viện tiếp nhận kiểm tra.

Trên xe cứu thương.

Trương lão đầu nắm chặt tay Lâm Phàm, vội vàng hỏi: "Thế nào, ngươi có cảm giác gì?"

Lâm Phàm yếu ớt đáp: "Rất tốt, ta cảm giác tinh thần tốt vô cùng, đầu óc cũng rất rõ ràng, huyệt vị toàn thân hệt như trong sách nói, đã triệt để khai thông, chỉ cần châm cứu một chút, khẳng định cảm giác càng tốt hơn."

"Yên tâm đi, ta vẫn luôn mang ngân châm bên người đây." Trương lão đầu hào hứng vỗ vỗ vào ngực nói ra.

Lão không phải là thầy thuốc, cũng chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chính quy nào, chỉ là bệnh viện tâm thần đặt mua một số quyển sách về, bên trong có quyển hướng dẫn cách châm cứu huyệt vị của Trung y.

Hai người như nhặt được chí bảo, mỗi ngày đều nghiên cứu.

Trương lão đầu đã thí nghiệm trên người Lâm Phàm mấy trăm lần, hiệu quả rõ rệt, mấy chục lần phải đem Lâm Phàm đến phòng cấp cứu.

Chỉ là Lâm Phàm luôn nói không sao.

Dựa theo thuyết pháp của hai người, huyệt vị chính là dùng để đâm, đâm nhiều thành thói quen.

Bí bo!

Bí bo!

Xe cứu thương lái ra khỏi bệnh viện tâm thần, dần dần rời xa, thẳng đến khi âm thanh 'Bí bo' biến mất.

Viện trưởng viện tâm thần đã ngoài 50 tuổi, tóc tai đều đã bạc trắng.

Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện như vậy phát sinh, hắn rất mệt mỏi, cả người tiều tụy.

Những bệnh nhân tâm thần khác có người thích sáng tác văn thơ, người thích phát minh, người thì thích xem bói, xem kết cấu cơ thể gì gì đó.

Đều là những sở thích ưu tú cỡ nào chứ.

Duy chỉ có một già một trẻ của phòng bệnh số 666, mỗi lần đều liên quan đến mạng người.

"Viện trưởng, đã liên hệ với bên sửa chữa như ngài yêu cầu rồi." Một vị y tá báo cáo.

Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài, nói: "Phong kín hết tất cả ổ điện trong phòng bệnh cho ta."

"Đã rõ, thưa viện trưởng." Y tá gật đầu.

"À, đúng rồi, đi liên lạc nghĩa trang Bạch Hạc một chút, chuẩn bị hai khối mộ địa, cứ chuẩn bị trước sẽ không thừa, còn có an bài thêm hai vị hộ lý, chờ hai tên đó trở về thì nhìn chằm chằm bọn họ liên tục hai mươi bốn giờ cho ta." Việc có thể làm, viện trưởng đều đã làm, cuối cùng tình huống như thế nào thì chỉ đành phó thác cho trời xanh an bài mà thôi.

Y tá dõi theo bóng lưng viện trưởng rời đi, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, đúng là một viện trưởng tốt, tẫn tâm tẫn trách.

Hắn hiểu được.

Viện trưởng mệt mỏi, vì Lâm Phàm và Trương lão đầu, tâm đều nát.

Trong bệnh viện.

Đèn đỏ phòng cấp cứu sáng lên.

Lâm Phàm không biểu tình nằm đó, mặc cho một đống bác sĩ vây xung quanh nghiên cứu, hắn đã thành thói quen, cảm giác như thể đang quay về nhà mình vậy.

"Lại là tiểu tử này, sao lần này lại nghiêm trọng như vậy?

“Quấn sợi đồng quanh thân, rồi cắm vào ổ điện, tạo thành như vậy."

"Làn da bị bỏng cấp độ hai."

"Huyết áp ổn định, nhịp tim 250 lần một phút, cao hơn người bình thườn."

. . .

Lâm Phàm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đèn giải phẫu, lạnh nhạt nói: "Hiện tại tinh thần của ta rất tốt, những mảng thịt đen lấy ra kia đều là chất thải do ta bài xuất, không cần quá để ý, cạo cho ta là được."

Bác sĩ mổ chính xém chút đã không nhịn được mà gầm lên: "Thịt mỡ? Ta lại thấy giống thịt khô bị hun đen hơn đấy."

Lâm Phàm vẫn bình tĩnh như trưtr, nói: "Đừng gây tê, ta hi vọng có thể dùng sự đau đớn để rèn luyện ý chí, ý chí của ta rất mạnh, các ngươi không thể tưởng tượng được đâu."

"Nếu như các ngươi tiêm thuốc tê cho ta."

Hắn dừng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ, thốt lên một câu mà theo hắn cho là có lực sát thương nhất.

"Ta sẽ không khoản này."

Bác sỹ cùng các y tá liếc nhau.

Đều rất bất đắc dĩ.

Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa bệnh nhân tâm thần cùng người bình thường đi.

Má nó nhà ngươi có tiền sao?

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.