Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên đàn ông hẹp hòi (2)

Phiên bản Dịch · 1194 chữ

Lý Đông nhún vai, không nói gì thêm, không biết sao trọng sinh trở về, tính khí nóng nảy thêm, lúc làm bán hàng đều là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ*.

(*Ý chỉ khả năng thích ứng mạnh mẽ trong giao tiếp hay công việc, linh hoạt trong cách giao tiếp trong từng tình huống khác nhau hay với những người khác nhau.)

. . .

Không ít quầy ăn vặt hai bên đường, mặc dù quầy đồ nướng không nhiều như vậy nhưng cũng có vài quán.

Tìm được một quán xem như khá sạch sẽ, nhóm người tìm chỗ ngồi xuống.

Thấy sắc mặt Viên Tuyết hơi do dự, Lý Đông im lặng, không phải người này còn mắc bệnh sạch sẽ chứ?

Dù sao cũng là bạn học của mình, vẫn là người đẹp, Lý Đông lấy khăn giấy lau ghế và bàn một lượt, rồi mới tức giận nói: "Tạm đỡ đi, thói quen xấu gì vậy, cũng chẳng phải nhà hàng mấy sao gì."

Viên Tuyết oán giận, tên này cố ý sao?

Nhất định là cố ý!

Không phải cô mắc bệnh sạch sẽ, rõ ràng là vừa nãy trên ghế đọng một vũng nước, Lý Đông đã thấy nhưng cứ đưa ghế này cho cô, hiển nhiên là xem cô thành trò cười, quả nhiên là đồ đàn ông nhỏ mọn!

Viên Tuyết mắng vài câu trong lòng, tức giận ngồi xuống, hận không thể cắn chết Lý Đông.

Lý Đông không để ý vẻ mặt tức giận của Viên Tuyết, quay người cười đùa cợt nhả với Tần Vũ Hàm: "Vũ Hàm, ăn gì đây? Muốn uống nước trái cây hay bia?"

Tần Vũ Hàm che miệng cười khẽ, tức giận véo hắn, nhưng trong lòng lại vui vẻ.

Không phải là có ý kiến gì với Viên Tuyết.

Chỉ là hơi không hợp nhau thôi.

Phụ nữ đều như vậy, trong lòng một kiểu, ngoài miệng lại một kiểu khác, Tần Vũ Hàm đứng dậy, cười nói với Viên Tuyết: "Viên Tuyết, cậu muốn uống gì? Đừng tiết kiệm tiền cho Lý Đông, tên này có chút tiền đều nộp vào quán net, còn không bằng làm lợi cho chúng ta."

"A, cậu biết hết sao?"

Lý Đông cười khoa trương, đứng dậy nói hai câu với chủ quán, truy hỏi: "Vũ Hàm, không phải mỗi ngày cậu đều theo dõi tôi chứ?"

Không thể không nghi ngờ, quãng thời gian trung học, hắn và Tần Vũ Hàm không gặp nhau nhiều, việc lên mạng thì đến năm ba mới có, không ngờ Tần Vũ Hàm biết rõ đến thế.

"Quỷ Tài bám theo cậu đấy!"

Tần Vũ Hàm ghét bỏ, cũng không để ý Lý Đông xưng hô, tức giận nói: "Còn không phải là ủy viên trưởng nói với tôi, nói cậu ngày ngày đi quán nét chơi game, nhất định không thi đỗ đại học."

"Mẹ nó!"

Lý Đông vô cùng không phục, không ngờ rằng tên tiểu tử Ngụy Nguyên thế mà lại âm thầm qua lại với Tần Vũ Hàm.

Càng không nhận ra tên này xấu tính, thế mà còn tới chỗ Tần Vũ Hàm nói xấu mình, cho dù sự thật đúng là vậy.

Nghĩ đến đây, Lý Đông tràn đầy oan uổng nói: "Điều tên khốn kia nói là chính hắn mới đúng! Vũ Hàm, anh Đông của cậu là ai, cậu còn không rõ à, đều là tên Ngụy Nguyên giở trò xấu, muốn ly gián tình bạn trong sáng giữa hai chúng ta!"

"Xì!"

Lời vô sỉ vừa thốt ra, đám người vừa mới im lặng bèn bật cười ra tiếng.

"Vũ Hàm, cậu thực sự oan uổng bạn Lý Đông rồi. Không phải mỗi ngày cậu ấy đều lên mạng, tôi thấy ngày nào cậu ta cũng ngủ ở trường đến mức sưng cả mặt, đâu còn thời gian đi quán net." Viên Tuyết mới bị Lý Đông làm tức chết, bây giờ có cơ hội lật ngược tình thế, vội vàng đâm chọt một câu vừa mỉa mai, vừa châm biếm.

"Ơ! Băng sơn mỹ nhân cũng biết cười đểu rồi, trái lại là vinh hạnh của tôi!"

Lý Đông cũng không tức giận, cười ha ha trả lời, nhóm người vừa tán gẫu vừa ăn đồ nướng được đem lên, trông cũng không hề hiu quạnh.

. . .

Vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Đông cũng chưa quên chuyện chính, hôm nay hắn đến không phải để tán gái.

Lý Đông cụng ly bia với Vương Kiệt, xoay người bắt chuyện với chủ quán đang nướng đồ, nói rằng: "Ông chủ, chỗ ông có bán tôm hùm đất chứ?"

"Có, nhưng không nhiều, chỗ chúng tôi không thích ăn cái này lắm. Mấy ngày trước có làm một ít, đến bây giờ vẫn nuôi hơn một nửa, nếu cậu lấy thì tính rẻ cho cậu." Ông chủ lau mồ hôi trên trán, đáp lại.

Lý Đông hơi do dự, xem ra mình nhớ không lầm, lúc này huyện Đông Bình chưa thịnh hành tập tục ăn tôm hùm đất.

Không giống mấy năm sau, tôm hùm trước kia giá chỉ ngang đậu phụ nhưng khi đó bán còn cao hơn giá thịt bò, cứ như vậy vừa đến mùa hè là cung không đủ cầu, trên đường có không dưới mấy chục quán bán tôm hùm.

Tuy nhiên, hắn biết ở tỉnh Bình Xuyên đã có phong trào ăn tôm hùm, nhớ lúc mới lên đại học đi ăn đồ nướng với bạn cùng phòng, phát hiện một đĩa tôm viên đến năm mươi, sáu mươi đồng, người ăn thế này nhiều vô kể.

Lần này hắn đến quảng trường Đông Phương là để nghe ngóng, tìm hiểu giá thị trường.

Kiếp trước, hắn nhớ có lần ba từng nói, nếu như lúc đấy nhìn xa trông rộng một chút thì lúc này buôn bán tôm hùm Đông Bình đến tỉnh thành, chênh lệch giá cả hai nơi đủ kiến người ta kiếm đầy túi.

Có điều Lý Đông sợ rằng bản thân nhớ lầm, nếu hiện tại, việc ăn tôm hùm đã phổ biến ở Đông Bình, vậy thì suy nghĩ của hắn xem như uổng phí rồi.

Điều quan trọng là tình hình hiện tại, Bình Xuyên cách Đông Bình mấy trăm cây số, tin tức bây giờ vẫn chưa linh thông như sau này, tỉnh thành cũng mới nổi lên phong trào ăn tôm hùm không lâu, tạm thời tin tức bên kia vẫn chưa truyền tới.

Một khi chính thức vào mùa hè, khi đó thói quen yêu thích ăn tôm hùm của Bình Xuyên cũng truyền đi, đến lúc đó thì không có cơ hội kiếm lời chênh lệch giá nữa rồi.

Trong lúc yên lặng suy nghĩ, trên mặt Lý Đông không khỏi lộ ra ý cười, xem ra khoản tiền đầu tiên của mình đều trông cậy vào cái này rồi.

Hắn biết đây không phải việc kinh doanh lâu dài, chẳng qua là chuẩn bị kiếm một khoản tiền là được, còn phải xem bản thân làm sao để nắm chắc cơ hội này.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.