Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Say rượu (2)

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Trừ mấy nữ sinh và Lí Đông, hai nam sinh khác ít nhiều cũng hơi câu nệ.

“Ngại quá, đến muộn mất rồi.”

Viên Tuyết nói lời xin lỗi, nhìn khắp nơi rồi ngồi xuống gần Trần Duyệt.

Những người khác lập tức nói không sao, Vương Kiệt kêu phục vụ bắt đầu gọi món.

Lí Đông không tham gia vào chuyện náo nhiệt này, mặc cho những người khác tranh nhau gọi món ăn loạn xạ, trong đầu nghĩ đã mấy ngày không gặp Tần Vũ Hàm, ngày mai xem xét xem có thể hẹn ra ngoài đi dạo không.

Viên Tuyết ngồi đối diện với Lí Đông cũng im lặng, thỉnh thoảng chỉ liếc mắt nhìn Lí Đông đang trầm tư một cái, càng lúc càng cảm thấy hắn không giống những người khác.

Trần Duyệt biết Viên Tuyết đang nghĩ gì, thấy thế lén kéo quần áo cô, thì thầm nói một câu: "Tiểu Tuyết!”

Viên Tuyết hoàn hồn, lắc đầu không lên tiếng.

Người ở tệm cơm không nhiều lắm, đồ ăn lên cũng nhanh.

Mọi người uống bia, trò chuyện về việc thi đại học và suy nghĩ cho tương lai, đến lúc hứng khởi ngay cả Viên Tuyết cũng đỏ mặt nói thầm với mấy nữ sinh.

Lí Đông cũng uống không ít, không tỏ vẻ kín đáo, trong lúc bạn học tán gẫu thỉnh thoảng cũng cười hài hước thêm vài câu.

Không khí rất hòa hợp, đều là học sinh ở tháp ngà voi, vẫn chưa bị ô nhiễm bởi chảo nhuộm của xã hội, không có sự ganh ghét đua đòi vô vị như sau này.

Viên Tuyết vừa nảy còn đang nói thầm với mấy nữ sinh, bỗng nhiên đứng dậy rồi bưng chén rượu nói: “Lí Đông, hai ta cùng uống một chén!”

Lí Đông thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, cũng hơi lảo đảo, có lẽ là say rồi.

Hắn hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn bưng chén rượu lên nói: “Uống ít đi chút, có ý là được rồi.”

Ai mà ngờ sắc mặt của Viên Tuyết thay đổi, mặt lạnh lùng nói: “Cậu khinh thường tôi?”

Lí Đông hơi đau đầu, vừa nói xong đã trở mặt, phụ nữ thật đúng là khó hiểu.

Với người say rượu, đặc biệt là phụ nữ thì không có đạo lý gì để nói, Lí Đông không thèm hé răng mà một hơi uống hết ly bia, ngồi xuống không nói chuyện nữa.

Viên Tuyết thấy thế lại càng thêm tức giận, thẹn quá hóa giận nói: “Uống một chén rượu với tôi mà cậu cũng không tình nguyện, cậu không thích nhìn thấy tôi đến vậy à!”

Không khí náo nhiệt lập tức ngưng đọng, Trần Duyệt vội vàng kéo Viên Tuyết ngồi xuống.

Viên Tuyết lại không thuận theo, vẻ mặt kiên cường mà trừng mắt nhìn Lí Đông.

Trong lòng Lí Đông buồn bực vô cùng, sớm đã có dự cảm đêm nay chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy, quả nhiên vẫn đến.

Hắn là người theo chủ nghĩa đại nam tử, cũng không thèm cãi nhau với Viên Tuyết, hơi bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thái độ của tôi có vấn đề, tự phạt ba ly được chưa.”

Dứt lời hắn cầm lấy bình rượu đổ tràn đầy một ly uống rồi uống liền một hơi, liên tiếp đổ đầy tam ly, hết gần một chai bia.

Động tác của Lí Đông rất nhanh, hơn nữa vừa nãy đã uống khá nhiều, ba ly này uống gấp, sắc mặt có hơi trở nên trắng bệch.

Giờ đến lượt Viên Tuyết không biết làm sao, khuôn mặt tủi thân nhìn Lí Đông nhỏ giọng nói: “Tôi đâu có bảo cậu uống rượu.”

Lí Đông trợn trắng mắt, cũng không để ý cô ấy.

Thấy tình huống có hơi quạnh quẽ, Lí Đông cười nói: “Tiếp tục, đừng để ý cô ấy, uống nhiều quá điên rượu mới như vậy.”

Những người khác thấy Lí Đông nói thú vị cũng không khỏi cười ra tiếng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, không khí lại lập tức náo nhiệt lên.

Viên Tuyết bị Trần Duyệt giữ chặt lại phồng má thầm giận dỗi, ai điên rượu cơ, cô tỉnh táo chết đi được!

Nhưng thấy Lí Đông uống đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hiện tại cô cũng không dám tức giận lung tung, xúc động đều chỉ là trong nháy mắt, lúc bình tĩnh lại cô cũng cảm giác có hơi ngượng ngùng.

Lí Đông đang ghiêng đầu nói chuyện phiếm với Vương Kiệt lén nhìn trộm Viên Tuyết vài lần, thấy cô bị Trần Duyệt kéo lại nói chuyện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Kiệt cũng thấy được động tác nhỏ của Lí Đông, hạ giọng nói: “Đông tử, cậu thật sự không động lòng một chút nào sao?”

Tâm tư của Viên Tuyết những người ở đây người chỉ cần không bị mù đều có thể cảm giác được, tuy rằng hơi giật mình, nhưng đều nghẹn trong lòng khó mà nói gì.

Vương Kiệt thì khác, trong những người này hắn có quan hệ gần với Lí Đông nhất, hơn nữa Viên Tuyết và Trần Duyệt là bạn thân nên lúc này mới hỏi.

Lí Đông tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cậu làm như cậu không hiểu tôi ấy!”

“Chà, vậy cũng đúng thôi. Tên nhóc như cậu thật đúng là diễm phúc không cạn, hoa khôi ban Tự nhiên và Xã hội đều thích cậu, cũng chả thấy cậu đẹp trai hơn tôi bao nhiêu?” Vương Kiệt lắc đầu cảm thán một tiếng, có hơi không hiểu được tâm tư của phụ nữ.

Lẽ ra cô gái như Viên Tuyết muốn tìm kiểu bạn trai như thế nào cũng có, tại sao lại cố tình nhìn chằm chằm vào Lí Đông.

Nếu không biết Lí Đông có bạn gái còn được, nhưng quan hệ của Lí Đông và Tần Vũ Hàm mấy người bọn họ đều rõ ràng, Viên Tuyết cố chấp như vậy có vẻ hơi khó hiểu.

Đừng nói Vương Kiệt không hiểu, ngay cả Lí Đông cũng là bực mình.

Thật sự là hắn chưa làm cái gì cả, thậm chí hắn cũng không ở phòng học nhiều lắm, ngày thường có thời gian rảnh rỗi lại đi tìm Tần Vũ Hàm để xum xoe, ai biết Viên Tuyết nghĩ như thế nào.

Tốt nhất là đừng đoán suy nghĩ của phụ nữ, đoán trước đoán sau cũng không đoán ra.

Nghĩ không ra, Lí Đông cũng lười suy nghĩ, dù sao qua nửa tháng nữa thi đại học xong rồi là không gặp được, hắn cũng không tin Viên Tuyết lên đại học rồi vẫn còn có thể nhớ thương hắn.

Không phải hắn làm màu, nếu là không có Tần Vũ Hàm xuất hiện, bị mỹ nữ như Viên Tuyết thương nhớ thì hắn đã sớm vui đến quên đường về.

Nhưng đã có Tần Vũ Hàm, Lí Đông cũng không phải người lăng nhăng, tất nhiên không muốn dây dưa nhiều với Viên Tuyết.

Phụ nữ xấu thì Lí Đông không sợ, chỉ sợ mỹ nữ như Viên Tuyết, đến lúc đó muốn nói cũng không thể nói rõ.

Trong lòng có chuyện nên Lí Đông uống rượu cũng càng nhiều, đến lúc tàn cuộc hắn cũng hoa mắt.

Hắn miễn cưỡng vẫn duy trì tỉnh táo, phất tay từ chối Vương Kiệt đưa hắn trở về, hàm hồ nói: “Nhà tôi gần, không cần cậu đưa, cậu... Cậu đưa Trần Duyệt về...”

Vương Kiệt vẫn không yên tâm, Viên Tuyết vốn dĩ uống không quá nhiều, hiện tại lại bị gió lạnh thổi cũng tỉnh rượu, thấy thế nói: “Tôi đưa cậu ta về!”

Đầu Lí Đông lập tức trở nên tỉnh táo, liên tục nháy mắt ra dấu với Vương Kiệt.

Vương Kiệt vẫn thiên về Lí Đông, vội vàng nói: “Đừng, một nữ sinh như cậu không tiện lắm, đến lúc đó Đông tử về đến nhà, chẳng lẽ để cậu một mình đi về?”

Dứt lời cũng không cho Viên tuyết cơ hội phản bác, vội vàng kéo Trần Duyệt cùng dẫn Viên Tuyết đi.

Lí Đông cũng thừa dịp còn tỉnh táo vội vàng chạy trở về, cô gái này tính cố chấp nổi dậy thật khiến người khác sợ hãi.

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nếu cứ luôn bị một mỹ nữ quấn lấy, hắn cũng không dám tin tưởng bản thân mình có thể không có suy nghĩ khác, không bằng nhân lúc còn sớm xóa bỏ ý nghĩ này cho thỏa đáng.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.