Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền riêng của ba (2)

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Bây giờ cách cuối tháng vẫn còn tầm hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này, giá cả sẽ không thay đổi quá nhiều, nói cách khác tối thiểu vẫn thu về được hơn một triệu tệ.

Cộng thêm sáu, bảy trăm nghìn trong tài khoản hắn, góp đủ hai triệu tệ, chắc không có vấn đề gì.

Có hai triệu tệ rồi, tiêu một triệu mốt sửa sang, số tiền còn lại đủ cho nhu cầu vốn sau khi mở siêu thị.

Chờ khi siêu thị chính thức kinh doanh sẽ có khoản thu nhập, chắc hẳn sẽ dư dả cho khoản trả nợ và tiền lương nhân viên.

Thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thời gian đã là bảy giờ rưỡi, Lí Đông không ngờ rằng hắn suy nghĩ lâu như vậy.

Ba mẹ sắp trở về rồi, buổi tối Tần Vũ Hàm lại không được ra ngoài, nghĩ thấy bản thân cũng không có việc gì làm, vẫn là đọc sách, ôn bài thôi.

. . .

Khi Lí Trình Viễn và Tào Phương về thì thấy Lí Đông đang đọc sách nghiêm túc trong phòng, trên mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng.

Tào Phương gọi Lí Đông ra ăn cơm, quan tâm hỏi: "Con à, sắp đến kỳ thi rồi, con có nắm chắc không?"

Lí Trình Viễn trừng mắt nhìn Tào Phương, giả bộ như không để ý nói: "Đừng nghe mẹ con nói, thi tốt là được, bất kể là vào trường nào, ba mẹ đều không có ý kiến."

Lí Đông xem như không thấy ánh mắt của hai người tác động qua lại, không để ý nói: "Không có vấn đề gì lớn, dù sao thì con khá chắc chắn vào được đại học chính quy."

"Con chắc như vậy? Trường loại một hay loại hai?"

Tào Phương tiếp tục hỏi, trường loại một và loại hai vẫn có sự chênh lệch.

"Loại một, chắc là tầm đấy." Uống ực ực xong canh trong bát, Lí Đông sờ bụng tiêu cơm.

Tào Phương nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói: "Con trai ngoan! Trưa mai qua chợ ăn cơm, mẹ mua đồ ăn ngon cho con, bồi bổ não thật tốt."

"Đừng!"

Mặt Lí Đông tái rồi, cười khổ nói: "Mẹ, ai bảo mẹ ăn cái gì thì bổ cái đấy, óc lợn là thứ cho người ăn sao?"

Lần trước mẹ bảo bồi bổ não cho hắn, kết quả là óc lợn hầm thiên ma* , suýt chút nữa khiến Lí Đông nôn ra.

(*vị thuốc Đông y)

"Ai bảo không thể bổ não, trẻ con thì biết cái gì, mẹ hỏi rất nhiều người, họ đều nói như vậy."

Tào Phương nói thầm hai câu, thấy sắc mặt con trai không ổn, đành bỏ ý nghĩ này đi.

Lí Trình Viễn yên lặng nghe hai mẹ con nói chuyện, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vui sướng đến thắt lại.

Nếu con trai thi đỗ đại học, còn là trường loại một, vậy thật sự là một bước lên mây*

Ba đời tổ tiên nhà Lí xuất thân bần nông, cho đến thế hệ Lí Trình Viễn đến thành phố dốc sức làm việc, anh em trong nhà đều là những người thô kệch, không có văn hóa.

Nếu như mình có thể bồi dưỡng được một sinh viên đại học cho nhà họ Lí, vậy sau này về viếng mộ cũng có thể diện.

Trong lòng Lí Trình Viễn vui mừng phấn khởi, cả ngày mệt mỏi, giờ đây chẳng còn ý nghĩ đi ngủ, chỉ muốn trò chuyện với con trai.

Thấy Tào Phương thu dọn bát đũa vào nhà bếp, Lí Trình Viễn hạ giọng nói: "Đông tử, chờ con lên đại học, ba mua máy tính cho con!"

Lí Đông giật mình, quay đầu nhìn phía nhà bếp, cũng thấp giọng hỏi ba: "Ba, ba giấu tiền riêng hả?"

Đầu năm nay, máy tính không hề rẻ, hơn nữa trước kia Lí Đông thích lên mạng chơi game, Tào Phương nhất định không đồng ý mua máy tính cho Lí Đông.

Lí Trình Viễn nói vậy, nhất định không phải dùng tiền trong nhà, chỉ có thể là tiền riêng của hắn.

Lí Trình Viễn cười ha ha, hơi đắc ý, nhíu mày nói: "Ba tích góp mấy năm đấy, ban đầu định chờ ngày nào đó kiếm tiền bù vào, đổi căn nhà lớn hơn, cũng để sau này cho con cưới vợ."

"Nhưng nếu con có thể thi đỗ đại học, sau này nhất định sẽ đến thành phố lớn, đến lúc đó, chút tiền đấy của ba không cần dùng nữa, chi bằng mua máy tính cho con."

Lí Trình Viễn nói đơn giản, thế như Lí Đông nghe vậy, trong lòng khó chịu.

Ba đã khổ cả đời, vất vả lắm mới có chút tiền riêng nhưng vẫn nghĩ đến hắn, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân.

Đời trước, ba không mua máy tính cho hắn, nhất định là nghĩ hắn thi đại học không ổn lắm, sau này có lúc cần phải dùng đến số tiền kia, lúc đó nhất định sẽ muốn tích góp để mua nhà cho Lí Đông.

Đáng tiếc, cuối cùng số tiền này chắc là dùng để chữa bệnh, tiết kiệm cả đời, cuối cùng đều nộp cho bệnh viện.

Thấy Lí Đông không nói gì, Lí Trình Viễn tưởng hắn mừng quá, vui cười hớn hở nói: "Nhóc con, đừng nói với mẹ, chờ con thi đại học xong, ba lén mua cho."

"Ừm, con không nói. Ba, ba giữ lại số tiền này mà dùng đi, con có tiền rồi..."

"Con thì có bao nhiêu, tiền tiêu vặt thường ngày đừng dùng tiết kiệm, đã nói mua máy tính cho con thì nhất định sẽ mua, dù sao ngày thường ba cũng không cần dùng đến." Lí Trình Viễn cắt ngang lời Lí Đông, nói dứt khoát.

Lí Đông dở khóc dở cười, muốn nói thêm, nhưng ngừng một lúc vẫn không mở lời.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.