Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôn Đào (2)

Phiên bản Dịch · 1110 chữ

Lí Đông gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận lý do này.

Gần nhà, lý do có thể chăm sóc ba mẹ, nhưng nhất định không phải nguyên nhân chính, nếu không với thu nhập của Tôn Đào hoàn toàn có thể đón ba mẹ đến Bình Xuyên chăm sóc.

"Thứ hai, Tổng giám đốc Carrefour, chi nhánh Bình Xuyên năm nay 52 tuổi, chuẩn bị dưỡng lão ở Bình Xuyên, một số lãnh đạo cấp cao khu Hoa Đông hơi bất mãn với tôi..."

Không nói rõ nhưng Lí Đông hiểu ý hắn, cấp trên chiếm đoạt ví trí, muốn thuyên chuyển công tác, lãnh đạo lại không đồng ý, không có khả năng thăng chức.

Điều này quả thực rất quan trọng, nhưng chưa đủ để Lí Đông tin phục.

Lí Đông hỏi: "Tesco, Walmart, RT-Mart... đây đều là những cửa hàng thương mại nổi tiếng, không phải tự hạ thấp bản thân nhưng tôi không thể so sánh được với bọn họ, tôi tự hỏi dựa vào cái gì mà anh vừa ý tôi?"

"Chủ tịch Lí là người hiểu chuyện, vậy tôi cũng không che giấu nữa."

Tôn Đào ngồi thẳng, nghiêm mặt nói: "Vốn dĩ tôi vừa ý siêu thị ở thành phố cấp huyện, muốn nhân lúc các siêu thị lớn chưa chiếm giữ, tự mình lập nghiệp đi trước một bước giành thị trường, điều này thật tình cờ trùng hợp với chủ tịch Lí."

Lí Đông gật đầu, không ít người có thể nhận ra điều này, nhưng người thực hiện lại rất ít.

Thứ nhất là không có vốn, thứ hai là không xác định được tương lai, không phải ai cũng đều nắm chắc chiến thắng khi liều mạng với các siêu thị lớn kia.

"Sau đây là điều quan trọng nhất mà tôi muốn nói, nếu là ba tháng trước thì tôi chọn tự lập nghiệp mà không phải làm việc cho người khác."

"Nhưng ba tháng trước, đột nhiên trong nhà xảy ra một số chuyện, toàn bộ những thứ tôi tích góp đều đã tiêu hết, đến nhà ở Bình Xuyên cũng đã thế chấp rồi."

"Hơn nữa, tôi còn mượn bạn tám trăm nghìn tệ, tôi tự tin rất nhanh có thể trả hết nợ. Nhưng không có vốn để tự mở siêu thị nữa, đợi thêm vài năm, các siêu thị lớn sẽ xâm nhập vào các thành phố nhỏ, chớp mắt cơ hội vụt qua, đến lúc đó e rằng không có đất cho tôi dụng võ."

Tôn Đào nói những lời này xong, vẻ mặt hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng sự tự tin.

Lí Đông nhìn người đàn ông tự tin trước mặt, không khỏi hơi xúc động, là một nhân tài nhưng đáng tiếc không có không gian phát huy.

Đầu năm nay, trên người không có đồng nào, còn nợ bên ngoài tám trăm nghìn tệ, vậy mà dửng dưng tự tin đến thế, tin tưởng bản thân có năng lực, rất nhanh có thể kiếm được tám trăm nghìn, người bình thường không làm được.

Hơn nữa, tầm nhìn của Tôn Đào rất tốt, nếu không xảy ra bất trắc gì, hắn tự mở siêu thị, có kinh nghiệm và trình độ nhiều năm, mấy năm sau vươn lên thành tỷ phú cũng không phải là điều không thể.

Nhưng đáng tiếc hiện tại không có vốn, đợi mấy năm nữa qua đi, siêu thị lớn nổi dậy, đúng như hắn nói, đến lúc đó việc tự thành tập nhãn hiệu nhỏ sẽ không có nơi sinh tồn.

"Giám đốc Tôn rất thẳng thắn, nhưng..." Lí Đông nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc là tôi không thể mời giám đốc Tôn."

"Vì sao?"

Tôn Đào hơi không dám tin, hắn thật sự có lòng, hơn nữa hắn tin chắc Lí Đông sẽ không từ chối.

Nhưng Lí Đông từ chối hết lần này đến lần khác, nói thật, hắn thấy rằng bản thân bằng lòng đã chịu thiệt rồi, dựa vào cái gì mà Lí Đông coi thường hắn?

Lí Đông nhìn người đàn ông hơi thất lễ cười, uống một hớp trà rồi nói: "Tôi nói thật, ngài Tôn rất xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến tôi không yên tâm."

"Nói thế này đi, tôi cần người quản lý chuyên nghiệp, chứ không phải một người có khát vọng lập nghiệp mạnh mẽ. Dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng, giao hết siêu thị với tài sản mấy triệu tệ cho một người giám đốc bất kỳ lúc nào cũng nghĩ đến việc rời đi?"

"Tôi cần người kiên định, vững vàng, không cần người có tinh thần khai phá mạnh mẽ."

"Nếu như siêu thị của tôi vẫn chưa đi vào quỹ đạo, anh vì có thời cơ khác mà muốn rời đi, lúc đấy thì rất rắc rối cho tôi."

"Mà tôi..." Lí Đông chỉ bản thân, cười nói: "Sợ nhất là rắc rối, tôi chỉ thích vất vả một lần, cả đời nhàn nhã."

Cuối cùng, Tôn Đào đã rõ vì sao Lí Đông từ chối, muốn nói thêm nhưng không biết nên mở lời thế nào.

Nói rằng hắn đồng ý làm việc giúp Lí Đông cả đời sao?

Đùa à, nếu hắn thực sự có lòng này, chi bằng dứt khoát ở lại Carrefour.

Sao phải đổi nơi làm, còn không phải vì không có không gian thăng tiến, cộng thêm việc không cam lòng làm cấp dưới sao!

"Cảm ơn chủ tịch Lí đã lắng nghe tôi nói hết!" Tôn Đào hiểu rõ cuộc trò chuyện hôm nay đã gần kết thúc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lí Đông gõ bàn một cái nhẹ, trong lòng hơi do dự, sau chốc lát mới lên tiếng: "Giám đốc Tôn, tôi có đề nghị này không biết anh có muốn nghe không?"

Mắt Tôn Đào sáng lên, ngồi xuống nói: "Mời chủ tịch Lí nói."

"Nói thật, bỏ lỡ nhân tài như anh Tôn khiến tôi hơi không cam lòng. Tôi nói phương án này, anh có thể cân nhắc một chút..."

"Tôi có thể dựa vào hình thức chia lợi nhuận để thuê giám đốc Tôn, trong ba năm đầu, mỗi năm anh Tôn có thể nhận được 10% lợi nhuận thuần. Nếu như anh Tôn có thể làm đủ ba năm, những phần tiền lãi có thể trở thành cổ phần cố định, đến lúc đó anh Tôn cũng là ông chủ, không khác gì với tự mình lập nghiệp."

Tôn Đào hơi híp mắt, cúi đầu bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.