Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua tòa nhà (2)

Phiên bản Dịch · 1379 chữ

Vội vàng chạy tới chợ bán thức ăn, ba mẹ đã mua xong cơm, đang chờ Lí Đông.

Thấy Lí Đông tới, Tào Phương mang lên một cái bàn nhỏ ở sau quầy hàng, bê cơm lên.

Cơm trưa rất phong phú, canh xương sườn, bò kho, thịt kho tàu cá trích, còn có mấy món chay.

Lí Đông tìm cái ghế ngồi xuống, nói với ba mẹ: “Ba mẹ chắc chắn cũng chưa ăn, hai người cùng ăn đi.”

“Con ăn trước đi, mẹ và ba con trông sạp hàng, đợi một lát nữa mới ăn.”

“Giờ đã giữa trưa rồi, làm gì có người nào, hai người ngồi xuống ăn cùng đi, ăn một mình thật nhàm chán.”

Hai vợ chồng Tào Phương không lay chuyển được Lí Đông, đành phải ngồi xuống ăn cùng nhau, cảnh tượng thế này rất ít thấy, ngày tháng một nhà ba người ăn cơm cùng nhau thật sự không nhiều lắm.

Khi còn nhỏ Lí Đông còn thích ăn cùng ba mẹ ở chợ bán thức ăn, sau khi lớn lên bởi vì sĩ diện nên rất ít tới, không ăn ở nhà ăn của trường học thì buổi tối đợi mẹ mang cơm về ăn.

Sau đó hắn lại học đại học, rất ít về nhà, tốt nghiệp đại học thì ba mẹ qua đời, tính đi tính lại ngày tháng ăn cơm cùng nhau thật sự rất ít.

Lí Đông yên lặng ăn cơm, suy nghĩ bay đi rất xa.

Ba mẹ có lẽ không nghĩ đến, đứa con trai ngồi ăn cơm ở trước mặt bọn họ vừa mới giao dịch một thương vụ trị giá mấy triệu, mua cả một tòa nhà ba tầng trên phố thương mại.

Lại chờ thêm mười năm nữa, tòa nhà ba tầng này không được mấy chục triệu hắn sẽ không bán, chỉ thu tiền thuê cũng đã đủ cả nhà ăn chơi đàng điếm.

Đang suy nghĩ miên man thì người phụ nữ trung niên bán cá bên cạnh lớn tiếng cười nói: “Chà, đây là Đông tử đúng không, đã lâu không gặp, mới chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi!”

Lí Đông lục thần quy vị, ngẩng đầu cười nói: “Dì Vương, đã lâu không gặp như vậy mà cũng dì cũng không thay đổi chút nào, nhìn dì còn trẻ hơn mẹ cháu đấy.”

“Ha ha ha, Tiểu Đông tử đúng là biết cách ăn nói, cũng sắp thi đại học rồi đúng không, chuẩn bị thi trường nào thế? Cả ngày ba mẹ cháu cứ nhắc mãi, lỗ tai dì nghe nhiều đến nỗi sắp thành kén rồi, nhớ phải thi tốt.” Giọng nói của dì Vương rất lớn, người buôn bán ở chợ bán thức ăn đều có thói quen này.

Giọng nói nhỏ khách hàng không nghe thấy, hơn nữa ngày thường khắc khẩu là chuyện thường, nói không lớn không lấn át được.

Chợ bán thức ăn còn có một tập tục, chính là ngày thường không nói chuyện buôn bán, chỉ nói chuyện con cái.

Người bên cạnh nghe được dì Vương nói, đi tới chào hỏi nhiệt tình với vợ chồng Lí Trình Viễn, nhân tiện cũng nhìn Lí Đông một cách kỳ lạ.

Năm đó Lí Đông thi đậu trường số một trong huyện đã gây chấn động, hơn nữa còn là ban thực nghiệm, càng làm người khác hâm mộ.

Ngày thường hai vợ chồng Lí Trình Viễn thường xuyên khoe khoang Lí Đông, hơn nữa mấy năm gần đây Lí Đông ít đến, mọi người sôi nổi tiến lên hỏi chuyện, trong ánh mắt đều không che được sự cảm thán.

Lí Đông ứng phó rất tự nhiên, trò chuyện nhiệt tình với mọi người vài câu, không bỏ qua ai.

Đến lúc này càng làm cho mọi người lau mắt mà nhìn, liên tục khen ngợi hai vợ chồng Lí Trình Viễn sinh được đứa con trai tốt, về sau chắc chắn sẽ có tương lai.

Tào Phương cười không khép được miệng, Lí Trình Viễn tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng nhìn đôi mắt là biết trong lòng đang âm thầm vui vẻ.

Lí Đông cũng cười, trong lòng lại chua xót.

Đây là ba mẹ, khen bọn họ một trăm câu cũng không vui bằng khen con cái một câu, con cái mới là tất cả của họ.

Kiếp trước hắn rất ít khi tới chợ bán thức ăn, chắc ba mẹ cũng rất thất vọng.

Khẽ thở dài một cái, chờ mọi người trở về buôn bán, Lí Đông mới mở miệng nói: “Ba, mẹ, khoảng thời gian trước hình như trường học kiểm tra sức khoẻ, trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ hình như nói con mắc viêm gan B, giáo viên bảo con đưa ba mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút xem có phải di truyền hay không.”

“Viêm gan B gì thế? Con trai à, có nghiêm trọng lắm không?”

Nghe được Lí Đông nói mình bị bệnh, Tào Phương lập tức nóng nảy, căn bản không rảnh lo hỏi cái gì gọi là viêm gan B.

Lí Đông vội vàng giải thích: “Cái này không sao, cả nước có một hai trăm triệu người đều mắc viêm gan B. Giáo viên chỉ bảo con đưa ba mẹ đi kiểm tra lại một chút xem có phải di truyền hay không.”

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Lí Đông, dù sao ba mẹ cũng không biết viêm gan B là cái gì, đến nỗi di truyền hay không di truyền họ cũng không thèm để ý, chỉ cần con trai không có việc gì là được.

Lí Đông muốn ba mẹ đi bệnh viện kiểm tra cơ thể một chút, nhưng hắn biết ba mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ có thể thông qua lời giáo viên mới làm cho họ đi vào khuôn khổ.

Hiện giờ không có gì quan trọng hơn Lí Đông, chỉ cần Lí Đông khỏe mạnh, bắt họ làm cái gì họ cũng sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Tào Phương căn bản không do dự, vội vàng nói: “Được, hai ngày nữa mẹ sẽ đi kiểm tra, con trai, có ảnh hưởng gì đến con không?”

“Không ảnh hưởng quá lớn, ba mẹ đi kiểm tra một chút, đến lúc đó con cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ giao cho giáo viên là được rồi.”

Tào Phương gật đầu, thấy Lí Trình Viễn thờ ơ, Lí Đông lại nói: “Như vầy đi, buổi sáng ngày mai ba và mẹ cùng đi bệnh viện huyện, giáo viên cũng rất vội.”

“Gấp như vậy sao? Mẹ với ba con tách ra đi được không, nếu nghỉ một ngày…”

Không đợi mẹ nói xong Lí Đông đã vội la lên: “Giáo viên rất vội, báo cáo kiểm tra sức khoẻ cũng không phải một lúc là xong, nếu muộn chậm trễ việc thi đại học lại thêm phiền toái.”

Nghe đến cái này hai vợ chồng Lí Trình Viễn không nói hai lời, nghỉ một ngày thì nghỉ một ngày, cũng không thể trì hoãn việc con trai thi đại học, đây chính là việc lớn của đời người.

“Vậy được, ngày mai ba mẹ đừng ra quán, buổi sáng ngày mai con đi cùng hai người.” Thuyết phục ba mẹ xong Lí Đông thở phào nhẹ nhõm, sức khỏe của ba mẹ vẫn luôn làm hắn lo lắng.

Khoảng thời gian trước chưa nghĩ ra lý do, vừa nãy đúng lúc tìm được lý do, quả nhiên dăm ba câu đã thuyết phục được ba mẹ.

“Con cũng đi? Vậy ngày mai đi học…”

“Không có việc gì, con mà không đi ba mẹ không biết phải kiểm tra những gì, hiện tại đều chỉ ôn tập, chậm một buổi sáng cũng không sao.”

Nói xong không đợi hai người từ chối, Lí Đông đứng dậy nói: “Con đi lên trường, hôm nay hai người đóng quán sớm một chút, nhớ kĩ phải ngủ đủ giấc.”

Chờ Lí Đông đi rồi, hai người Lí Trình Viễn mới lắc đầu cười khổ, nghỉ một ngày thế này mất đi bao nhiêu tiền, nuôi con thật khó!

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.