Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu là kẻ lừa đảo! (2)

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Lí Đông suýt chút nữa bị hóc xương, vội vàng nuốt xương sườn xuống, lớn tiếng nói: “Sao vậy? Mẹ, mẹ không đi chợ nữa à?”

“Ừ, không phải con sắp phải thi đại học sao, mấy ngày nay con vẫn chưa về nhà, phiền bạn học con nhiều cũng không tốt. Mẹ với ba con thương lượng hơn một tháng này mẹ sẽ không đi chợ, chỉ ở nhà hầu hạ con.”

“Như vậy sao được!”

Lí Đông vội vàng từ chối, cũng không phải do sợ mẹ quản hắn.

Vốn dĩ quán nhà hắn rất bận rộn, mẹ hắn đi còn có thể giúp đỡ, nếu mẹ không đi, một mình ba hắn chắc sẽ mệt chết mất.

Suy nghĩ một chút, có lẽ chắc đây là một cơ hội không chừng, dứt khoát để ba mẹ đóng cửa luôn.

Nghĩ vậy, Lí Đông lập tức nói: “Mẹ, hay là hai tháng này đóng cửa quán nhà mình trước đi, ba và mẹ đã nhiều năm không nghỉ ngơi, chờ con thi đại học xong rồi mở lại.”

“Nói cái gì thế! Không mở quán con ăn gì uống gì, cùng lắm thì để ba con lấy ít hàng hơn, làm ăn buôn bán mà ngừng mấy tháng thì khách hàng cũ đi hết rồi, lúc mở lại quán mất đi biết bao nhiêu mối làm ăn.” Tào phương không cần suy nghĩ đã từ chối, cả nhà đều sống dựa vào cái quán này.

Bà và Lí Trình Viễn cũng không có bằng cấp văn hóa gì, nếu không cũng sẽ không đi bán cá, không còn sạp cá thì có thể làm gì nữa.

Lí Đông nghĩ thầm, định nói hắn đã kiếm được tiền, nhưng nghĩ đến sau đó còn phải dùng tiền mở siêu thị, cũng không biết khi nào mới thu được tiền lãi, đầu tư mấy trăm nghìn đến cả triệu tệ sẽ dọa ba mẹ hắn chết ngất.

Trước khi siêu thị đi vào quỹ đạo, Lí Đông sẽ không nói với người nhà, xem ra còn phải từ từ mới được.

Hít sâu một hơi, Lí Đông nghĩ thầm, hẳn là không mất quá nhiều thời gian, có lẽ vẫn còn kịp.

Nhưng một khi đã như vậy thì không thể để mẹ chăm sóc hắn, một phần là vì như thế hắn làm gì cũng không tiện, một phần vì sợ ba hắn làm một mình không chịu đựng nổi.

“Mẹ, con không cần chăm sóc đâu, mẹ vẫn nên đi giúp ba đi, một mình vừa phải nhập hàng vừa phải mở quán quá mệt mỏi, đừng để ba mệt đến suy kiệt.”

Tào phương nghe con trai nói như vậy có hơi lo lắng, nhưng ngẫm lại không ai chăm sóc con trai bà cũng không yên tâm.

Đang do dự lại nghe Lí Đông nói: "Sau này trưa và tối con đi chợ ăn cơm cùng ba mẹ, đến lúc đó mẹ mua chút đồ ăn ngon là được, không cần lo lắng cho con, dù sao ban ngày con đều ở trường học.”

Nghe Lí Đông nói vậy, Tào Phương ngẫm lại thấy cũng có lý, trưa và tối con trai đều ra chợ, buổi tối bà cũng quay về, vừa buôn bán mà vẫn vừa quản được con trai, đúng là biện pháp toàn vẹn.

Lí Đông cũng bất đắc dĩ, nếu không nói như vậy mẹ hắn chắc chắn không chịu.

Hơn nữa, nếu ăn cơm cùng ba mẹ, lúc đó hai người họ cũng sẽ không ăn uống quá sơ sài, cải thiện thức ăn một chút cũng có lợi với ba mẹ, tránh việc họ tiết kiệm mà nhịn ăn.

Tào Phương vui vẻ đồng ý, năm lần bảy lượt dặn dò Lí Đông sau này tan học đều phải ra chợ rồi mới vào phòng nghỉ ngơi.

Lí Đông ăn cơm xong, rửa mặt nhưng chưa đi ngủ, mấy ngày nay vội vàng quá không có thời gian ôn bài.

Tuy rằng tìm được một ít đề thi đại học, nhưng không phải đề nào cũng có, phần lớn còn phải dựa vào kiến thức cơ bản của hắn.

Sau khi đọc cẩn thận lại những đề thi đại học hắn đã sao chép, lúc này Lí Đông mới nhớ tới hình như hắn đã quên một chuyện rất quan trọng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lí Đông vội vàng chạy đến trường học. Tối hôm qua hắn mới nhớ tới lần trước mình đã hẹn với Tần Vũ Hàm sẽ gặp nhau ở hoa viên.

Nhưng khi đó hắn còn đang ở huyện khác gấp rút liên hệ với mấy người bên đó nên đã quên bén chuyện này.

Tưởng tượng đến vẻ mặt Tần Vũ Hàm lúc phát hiện bị hắn cho leo cây, nghiến răng nghiến lợi muốn giết người, Lí Đông lập tức hơi sợ hãi.

Đi vào hẻm nhỏ ngày nào Tần Vũ Hàm cũng đi qua, thấy thời gian còn sớm, Lí Đông đứng đợi ở đây.

Hôm nay hắn còn có việc, không định đến trường, tới nơi này cũng chỉ vì chờ Tần Vũ Hàm, ít nhất cũng phải giải thích một chút mới được.

Đợi khoảng mười phút, Lí Đông đã thấy bóng dáng của Tần Vũ Hàm từ xa, cô luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác như vậy, cho dù ở trong đám người cũng không bị che lấp.

Tần Vũ Hàm cũng phát hiện ra Lí Đông, lúc đi ngang qua Lí Đông không thèm nói chuyện với hắn, ngửa đầu làm lơ hắn rồi một mạch đi qua.

Lí Đông trơ mặt đuổi theo, vội vàng giải thích: “Vũ Hàm, tuần trước tôi có việc gấp, lúc sau đi tìm cậu thì cậu đã không còn ở đó nữa, tôi nghĩ vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi nên không muốn quấy rầy cậu…”

“Hừ! Kẻ lừa đảo!”

“Thật đó, cho tôi thêm một cơ hội đi, lần trước thật sự rất gấp……”

Tần Vũ Hàm dừng bước, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt thất vọng nói: “Tôi nói cậu là kẻ lừa đảo!”

“Tôi ngồi ở hoa viên chờ đến 5 giờ chiều, cậu căn bản là không tới! Tôi đi hỏi Ngụy Nguyên, hắn nói mấy ngày nay không thấy cậu rồi, còn nói cậu xin nghỉ không đến trường học…”

Trái tim Lí Đông bỗng nghẹn lại, có chút khó chịu, lại có hơi vui vẻ.

Có cảm giác không nói lên lời, cô đang quan tâm hắn sao?

Nếu không vì sao cô phải đi hỏi Ngụy Nguyên, cô căn bản không cần để ý.

Nhìn thiếu nữ trước mắt cắn môi, vẻ mặt kiên cường, Lí Đông muốn nói gì đó, nhưng dù nói gì cũng cảm giác hơi đuối lý.

Hắn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng ngay lúc đó, cô gái nhỏ ngồi một mình ở ghế dài chờ đợi, từ sáng đến chiều, nụ cười trên mặt tan biến, tức giận, chán nản, cuối cùng hóa thành lo lắng……

Khóe mắt Lí Đông hơi chua xót, bỗng nhiên rất muốn ôm thiếu nữ trước mặt vào trong lòng.

Tần Vũ Hàm vẫn đang chỉ trích, trong lòng vô cùng tủi thân.

Đột nhiên cảm giác mình đâm vào một luồng hơi ấm, tình huống bất chợt làm đầu cô trống rỗng, không biết làm sao, đôi mắt tròn trừng lớn.

“Vô cùng xin lỗi!”

Lí Đông ôm lấy thiếu nữ trước mặt, lẩm bẩm: “Thật sự rất xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ lừa cậu nữa.”

Thời gian dường như đã trôi qua thật lâu, Tần Vũ Hàm bỗng nhiên kêu lên một tiếng, đẩy Lí Đông ra rồi xoay người chạy.

Phía sau truyền đến tiếng cười vui sướng của Lí Đông, cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, trong lòng không biết là bực bội hay ngại ngùng.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.