Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Siêu Thị Đi! (1)

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Từ đằng xa Lí Đông đã thấy Phùng Kính Tùng ngồi một mình bên cạnh cột cờ, ống tay áo xắn lên một nửa làm hắn trông càng giống bạch mã hoàng tử.

Lí Đông bĩu môi đánh giá qua loa từ trên xuống dưới, nhìn hắn không giống như đang giấu thứ gì trong người.

Lí Đông thả lỏng cảnh giác, nhẹ nhàng xê dịch chân ghế đang lộm cộm trong người rồi nhanh chóng đi đến chỗ Phùng Kính Tùng.

“Đến rồi à.”

Phùng Kính Tùng thản nhiên nói.

Mẹ nó!

Lí Đông nổi da gà, giọng điệu này cứ như là hắn đến cầu xin Phùng Kính Tùng vậy.

“Có chuyện thì nói, không có việc gì thì lượn đi, tôi không có thời gian chơi đùa với cậu.”

Sắc mặt Phùng Kính Tùng không tốt lắm, có vẻ dựa vào khí thế vẫn không thể đè được tên du côn Lí Đông này, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lí Đông, lần này tôi tìm cậu vì muốn nói với cậu vài chuyện.”

“Tôi với cậu có chuyện gì để nói?”

Phùng Kính Tùng đã hơi thích ứng với thói vô lại của Lí Đông, sắc mặt lạnh lùng nói: “Vậy tôi đây sẽ không úp mở nữa, cậu cũng đừng trách tôi nói chuyện quá thẳng thắn.”

“Trước kia thành tích của cậu không tồi, nhưng hiện tại cũng chỉ được coi là bình thường, nỗ lực một chút thì thi vào một trường hạng hai chắc là không thành vấn đề.”

“Nhà cậu lại bán cá, tiền tiết kiệm của cả nhà cũng không vượt quá một trăm nghìn.”

“Còn về vẻ ngoài, không nói đến việc con trai nhất định phải đẹp, nhưng cậu cho rằng cậu có thể so sánh với tôi sao?”

“Hơn nữa……”

Lí Đông tìm một chỗ ngồi xuống, nghe Phùng Kính Tùng nói blah blah một đống, cái gì mà hắn ta là cao phú soái, còn hắn thì nghèo xấu lùn.

Một lúc lâu sau mới nghe xong, hắn ngáp một cái ngắt lời: “Cũng bình thường, còn chuyện gì khác không?”

Giọng Phùng Kính Tùng cứng đơ, kìm chế cơn tức giận nói: “Tôi nói nhiều như vậy cậu vẫn còn không hiểu? Con người đáng quý ở chỗ biết tự nhìn nhận bản thân, cậu cho rằng cậu xứng đôi với Tần Vũ Hàm sao?”

Lí Đông nhìn chằm chằm Phùng Kính Tùng, một lúc sau mới chế nhạo: “Nói cậu ấu trĩ hóa ra lại khích lệ cậu.”

“Cậu có ý gì?” Phùng Kính Tùng cắn răng, trợn trừng mắt nhìn Lí Đông.

Lí Đông duỗi thẳng người, có hơi vô vị thì phải.

Vốn dĩ hắn còn nghĩ có phải tên Phùng Kính Tùng này sẽ cho hắn một bất ngờ gì không, bây giờ xem ra tên này hoàn toàn là một tên ngốc bị chiều hư.

Ít nhất cũng phải uy hiếp hay lấy lợi ích dụ dỗ hắn chứ, hoặc là lấy gậy gộc cũng được, không thì dứt khoát ném tiền mặt vào mặt hắn, kiểu gì cũng có ích hơn mấy lời nói suông này.

Nhưng Phùng Kính Tùng tỏ ra nghiêm trọng như thế, cuối cùng chỉ so thành tích, gia thế, so độ đẹp trai với hắn, còn không có học sinh nữ nào đứng cạnh nhìn, không phải tên ngốc thì là cái gì.

Lí Đông thật sự lười nói thêm với tên ngốc này. Hắn không phải thiếu niên mới đến tuổi dậy thì, chẳng thèm so sánh mấy cái này.

Lí Đông vẫy ống tay áo, căn bản là không có ý phản bác, trực tiếp rời đi.

Phùng Kính Tùng ngồi tại chỗ một lúc lâu không nói gì. Hắn ta chưa trải qua sóng to gió lớn nên căn bản là không hiểu vì sao Lí Đông có thể thản nhiên như vậy?

Lấy mình đẩy người, trong mắt hắn ta mấy lời này không khiến Lí Đông nổi giận đùng đùng thì ít nhất cũng sẽ cảm thấy tự ti chán nản, sau này không dám đối mặt với hắn ta mới đúng.

Nhưng kết quả là Lí Đông lại tỏ vẻ chẳng có việc gì, ngay cả một chút hổ thẹn cũng không có!

Tên không có liêm sỉ này!

Phùng Kính Tùng nghiến chặt răng, cuối cùng hắn ta cũng đã hiểu rõ Lí Đông rốt cuộc là người thế nào.

Nói là không để ý, nhưng bị người khác xem thường như vậy Lí Đông tất nhiên không thể không ngại chút nào.

Không phải vì so cao thấp với Phùng Kính Tùng, mà là vì tương lai của chính hắn mà suy xét.

Tuy rằng gần đây hắn làm hai chuyến buôn kiếm được chút tiền, nhưng đây cũng không phải buôn bán lâu dài. Hắn là người trọng sinh cao cấp, dựa vào việc bán tôm hùm kiếm tiền thật sự không vẻ vang.

Đương nhiên, nếu sau này ngày nào cũng có thể kiếm một khoản tiền lớn giống như hiện tại, hắn cũng không ngại bán tôm hùm tiếp.

Mười mấy năm nữa kiếm tiền bằng gì?

Thật ra Internet phát triển rất nhanh, đáng tiếc dù là Baidu hay là Tencent hiện tại đều đã đi vào quỹ đạo, một người ngoài nghề như hắn căn bản là không nhúng tay vào được.

Cho dù muốn nhúng tay cũng không có cơ hội với tư bản, cùng lắm sau này mua chút cổ phiếu để dành kiếm một vố lớn.

Bất động sản cũng có lợi nhuận kếch xù, nhưng thứ này không có quan hệ, không có tiền thì cũng không hiệu quả, chỉ các loại thủ tục xét duyệt cũng quá đủ mệt mỏi.

Có thể suy xét đến việc mua vài dự án bất động sản rồi ngồi chờ tăng giá trị, nhưng mở rộng trong lĩnh vực bất động sản thì thôi đi.

Vậy hắn còn có thể làm gì?

Lí Đông hơi hận bản thân không học vấn không nghề nghiệp, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ biết bán hàng, các ngành sản xuất khác cũng chưa bao giờ đặt chân vào thử.

Cứ cho là trước kia đã từng tiếp xúc qua nhưng cũng chỉ là kiến thức nửa vời, trong chốc lát, hắn căn bản không nghĩ ra làm gì để kiếm tiền ổn định vững chắc.

Đi được một lúc, miệng Lí Đông hơi khô, hắn đi xung quanh, tìm một tiệm tạp hóa gần đó mua một bình nước.

Vừa uống một ngụm nước xong, dường như Lí Đông nghĩ đến gì đó, vỗ mạnh vào đầu mình!

Bất chấp những người khác nhìn chằm chằm mình như tên ngốc, Lí Đông vội vàng trở lại tiệm tạp hóa vừa mua nước ngắm nghía một lát, sau đó bắt đầu đi dạo dọc theo đường phố.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.