Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi thăm giá thị trường (1)

Phiên bản Dịch · 1134 chữ

Trời bên ngoài còn tối mà trong phòng khách đã truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.

Lí Đông như cá nhảy quay cuồng đứng dậy, hắn vội vàng mặc quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài.

Lí Trình Viễn vừa chuẩn bị ra cửa thì thấy con mình mặc quần áo đi ra, ông hơi sửng sốt quan tâm nói: “Ba đánh thức con à? Ngày mai nghỉ ngơi đi, trở về ngủ nhiều một chút, mới hai giờ hơn thôi.”

“Không, để con tự lên.” Lí Đông vội vã dùng nước lạnh rửa mặt, nói: “Ba, con và ba cùng đi thôi!”

Mẹ vẫn còn chưa dậy, Lí Đông thấp giọng nói.

Bình thường ba sẽ đi nhập hàng trước, sau đó mẹ mới đi theo mở quán nên mỗi ngày mẹ có thể ngủ nhiều hơn ba một chút.

“Con đi cùng ba làm gì? Trở về ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm…”

“Ba, con đi xem, nhà ta bán cá nhiều năm vậy mà con chưa từng đến chỗ ba nhập hàng, dù sao ban ngày cũng không có việc gì, lúc ấy con về ngủ bù là được.”

Hắn liên tục phân trần đẩy ba cùng ra cửa, Lí Trình Viễn rơi vào đường cùng nên đành tùy ý đi theo hắn.

Trời tháng tư không tính là lạnh nhưng ban đêm sương xuống nên vẫn hơi lành lạnh.

Lí Đông nắm chặt quần áo, còn Lí Trình Viễn thì lấy xe ba bánh vận chuyển hàng hóa đặt dưới lầu, ông đón Lí Đông ngồi xuống, xe lập tức đi về phía vùng ngoại thành.

Dọc đường hai ba con không nói chuyện nhiều, hầu như giữa ba và con trai luôn là những lúc im lặng.

Đi gần hai mươi phút, từ chỗ tối mới truyền đến ánh ngọn đèn dầu, có tiếng người mơ hồ phát ra.

Lí Trình Viễn tìm một chỗ dừng xe, ông vỗ bả vai Lí Đông vừa đi vừa giới thiệu.

“Đây là chợ lớn Đông Bình, ngày thường ba đều nhập hàng ở đây, không chỉ có chúng ta mà rau dưa trái cây cũng đều nhập ở nơi này. Ban đêm xe tải sẽ đưa hàng tới, trời sáng thì rời đi.”

“Ngày thường có hai thương nhân đến từ nông thôn cũng ra đây nhập, tới sớm có khi sẽ tìm thấy đồ tốt hơn, bán rất hời.”

“Nhưng cũng phải xem cẩn thận, bọn người kia không dễ đối phó đâu, bọn họ lấy hàng kém thay cho hàng tốt không phải một hai lần, dưới đèn tối cũng hay coi nhầm, chẳn hạn như trộn lẫn chút tôm chết trong tôm sống…”

“Hơn nữa, đôi khi có mấy người bán sỉ tới muộn, người đến trước thì kêu giá cao, không nhập hàng lại sợ người sau không đến, đến lúc đó lại không đủ hàng để bán nên cắn răng chịu giá đắt, kết quả lúc sau người bán sỉ lại tới nữa, lúc này giá đã hạ xuống, vậy là người nhập hàng khi trước lại mệt, bán giá cao không bán được thì lỗ vốn…”

Lí Trình Viễn giới thiệu một mạch cho Lí Đông, không phải ông muốn con tiếp quản nghề của mình, mà là muốn hắn học hỏi để sỏi đời hơn.

Kinh nghiệm này chỉ có người bán hàng thâm niên như bọn họ mới biết, nếu đều kiếm tiền được thì sao mấy sạp vừa mới mở lại bị lỗ vốn mà đóng cửa.

Mặc kệ về sau làm việc gì, có thêm kinh nghiệm vẫn tốt.

Lí Đông ngoan ngoãn nghe theo, thỉnh thoảng hắn quan sát thủy sản trong các xe tải lớn.

Lí Trình Viễn có nhà cung ứng quen thuộc, ông dẫn Lí Đông đi vài phút rồi dừng lại ở chỗ rẽ kế bên một chiếc xe tải.

“Lão Uông, lần này có hàng tốt gì không? Hôm qua tôm của ông chết một nửa rồi ông còn hại tôi, đền hơn một trăm đồng…”

Lí Trình Viễn đứng ở xa lập tức lớn tiếng tiếp đón, vài người đang ngồi xổm bên cạnh xe tải xem hàng, một người đàn ông trung niên béo lùn vội xoay người cười mắng: “Vừa nghe đã biết là đồ miệng rộng nhà ông rồi, chọc tôi tức làm ông thấy vui lắm đúng không? Hôm qua tôm chết một ít tôi đều theo như ông nói, không phải có lợi cho ông à…”

Trong lúc hai người nói chuyện, Lí Trình Viễn bắt đầu xem hàng, sạp hàng nhà họ Lí không lớn, đồ cũng chẳng tính là nhiều nên không cần chạy nhiều nhà cung cấp hàng hóa, một nhà như này là đủ rồi.

Lí Đông cũng chả rảnh, thừa dịp ba xem hàng, hắn đi khắp nơi nhìn xem có bán tôm hùm không.

Trước sau nhìn bảy tám nhà, quả nhiên ở Đông Bình không thịnh hành thứ này, có thì có thật nhưng rất ít.

Mấy nhà gộp lại chỉ sợ cũng chưa tới 500 cân, đây là chợ sỉ thủy sản lớn nhất Đông Bình, nhưng doanh số tôm hùm một ngày của toàn bộ huyện lại chỉ có một chút.

Chưa nói hiện tại còn chưa tới mùa ăn tôm hùm mà cả huyện gần 40 vạn người, vậy cũng ít quá rồi.

Lí Đông hơi thất vọng, chẳng lẽ hắn muốn đến thu mua ở nông thôn mà không thành sao?

Tuy Đông Bình ở đất liền nhưng có nhiều sông hồ, nuôi tôm hùm chắc chắn sẽ sinh sôi nảy nở rất tốt.

Thứ này ở nông thôn không ít nhưng người bán không nhiều lắm, dân quê đều thích ăn gà vịt, đồ dư lại nhiều thì để trong nhà ăn nên không bao nhiêu người chuyên nuôi thứ này cả.

“Hừ!”

Thở dài, chẳng lẽ hắn xuất sư mà không thuận lợi sao, thùng vàng đầu tiên không nghĩ cách khác được sao?

Giữa mày lo lắng, hắn vừa nói chuyện với bà thì lão Uông đi tới, đưa một điếu thuốc cười nói: “Ôi, lão Lý?”

“Ừ, cảm ơn!”

Nhận thuốc một cách tự nhiên và mượn bậc lửa, Lí Đông hít một hơi thật sâu, lúc này hắn mới nhớ bản thân trọng sinh trở về nên đã quên hút thuốc.

Đây là chuyện tốt, đời trước hắn hút nhiều rồi, mùi khói trên người đều không thể rửa sạch, còn vì cái này mà chết nữa.

“Tôi thấy cậu dạo qua một vòng, muốn tiếp quản sạp của ba cậu hả?” Lão Uông nhìn động tác hút thuốc thuần thục của tiểu tử trước mắt, ông ta không nhịn được cười cười, xem ra cũng là một tên chuyên hút đây.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.