Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo Đường Vinh Quang

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

[72] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Giáo Đường Vinh Quang

"Giáo đường Vinh Quang là tổ chức người siêu năng chịu sự quản lý của giáo hội Sáng Thế, tính ra cũng có thể coi là tổ chức bí ẩn, nhưng mấy trăm năm trước Hiệp Hội Thợ Săn có thể thuận lợi thành lập cũng nhờ được giáo đường Vinh Quang ủng hộ mạnh mẽ."

"Trước khi Hiệp Hội Thợ Săn phát triển, giáo đường Vinh Quang vẫn luôn chiến đấu với sinh vật tới từ thế giới trong, mặc dù hiện giờ giáo đường Vinh Quang và Hiệp Hội Thợ Săn là quan hệ hợp tác nhưng rất nhiều người siêu năng của giáo đường Vinh Quang cũng đồng thời là thợ săn."

"Là vậy à... tôi cứ tưởng giáo hội Sáng Thế chỉ là một tôn giáo đơn thuần mà thôi."

Ôn Văn gãi gãi cằm, ngẫm nghĩ một phen rồi cũng bình thường trở lại, nếu nước thánh trộm từ giáo hội Sáng Thế có thể tạo thành tổn thương và suy yếu nữ vampire Đào Thanh Thanh, thì giáo hội Sáng Thế có liên quan tới sức mạnh siêu nhiên cũng không có gì lạ.

"Nhưng mà, tuy giáo đường Vinh Quang khá thân thiết với hiệp hội nhưng cũng không nên vì thế mà quá thân với giáo đường Vinh Quang, là một tổ chức bí ẩn, giáo đường Vinh Quang rốt cuộc có hoạt động gì không thể để người khác biết hay không, không ai dám khẳng định."

Làm thư ký của Lâm Triết Viễn, Miêu Hân Di có thể tiếp xúc với rất nhiều tư liệu mật, nhưng cô không thể nói rõ với mọi người, đây là quy định của Hiệp Hội Thợ Săn.

"Thế giới này đúng là rất khác với tưởng tượng của tôi." Ôn Văn cảm thán, cũng hiểu được, những thứ mà mình không biết thật sự rất nhiều.

"Không ai có thể thấu suốt được thế giới này, chỉ cần thế giới trong vẫn còn tồn tại thì nhất định vẫn có sự tình mà chúng ta không thể nào hiểu được tồn tại."

Miêu Hân Di cũng than thở một câu, mặc dù cô không phải người siêu năng nhưng vẫn có thể hiểu được cảm nhận này, càng hiểu về thế giới này thì lại càng có nhiều thứ mà mình không biết.

Một đường đi tới Ôn Văn nhìn thấy rất nhiều phòng bệnh, cửa phòng đều có chắn song sắt như bệnh viện tâm thần thật sự.

Bệnh nhân bên trong vẻ mặt đờ đẫn, miệng không biết lẩm bẩm gì đó, có người mọc thêm bộ phận cơ thể, có người diện mạo thì giống người bình thường nhưng ánh mắt lại đặc biệt điên cuồng.

Ôn Văn dừng lại trước một phòng bệnh nhìn một người phụ nữ mọc ra bốn cái tay bốn cái chân, lúc này giống như một con nhện bò tới bò lui trong phòng, trên vách tường thẳng đứng hay thậm chí là trận nhà, muốn bò đi đâu là bò.

"Ui... Hiệp Hội Thợ Săn mấy người có cái loại tơ nhện trong phim không, có thì cho cô ta đi, có thể ra ngoài cos nữ Spider Man rồi, không thì có thể bảo cô ta đóng phim, kiếm chút kinh phí." Ôn Văn tấm tắc nói.

"Những người này có lẽ cậu đã từng gặp qua rồi, là nhóm người thường trong sự kiện khu vui chơi, bọn họ bị con quái vật cấp tai biến kia ảnh hưởng nên biến thành dáng vẻ như vậy." Miêu Hân Du đứng bên cạnh Ôn Văn, chỉ nữ người nhện nói.

"Trong đó có một số chịu ảnh hưởng nhỏ hơn, sau khi trị liệu xong đã được xóa ký ức đưa về nhà, những người này thì..."

"Những người này thì sao?" Ôn Văn nhướng mày.

"Nếu bọn họ may mắn có thể chữa trị được thì cũng sẽ được đưa về nhà, còn nếu không may, tình huống tiếp tục chuyển biến xấu... thì rất có thể sẽ bị tiêu hủy."

Ôn Văn sửng sốt: "Tiêu hủy... tức là giết chết à?"

"Vâng, chính là giết chết, thi thể cũng phải thiêu hủy, đồng thời cũng xóa đi vết tích tồn tại của bọn họ trong xã hội." Miêu Hân Di nặng nề nói: "Bởi vì nếu cứ tiếp tục chuyển biến xấu như vậy thì bọn họ sẽ biến thành quái vật cấp bậc thấp, mặc dù ngay cả cấp tai họa cũng không tới nhưng nhất định phải tiêu hủy."

Ôn Văn thở dài một tiếng, đối với quái vật cấp tai biến lại tăng thêm một phần sợ hãi, chỉ một ngón tay và con mắt thôi đã làm nhiều người bình thường bị biến dị như vậy, nếu hoàn toàn giáng xuống thì sẽ là tình cảnh thế nào?

"Đúng rồi, người đàn ông khu Ai Phi bị thương ở lưng mà cậu đưa tới trước đó hai hôm trước đã khỏi hẳn rồi, sau khi chỉnh sửa ký ức thì vừa được đưa về nhà hôm qua." Miêu Hân Di đột nhiên nói.

"Người đàn ông bị thương ở lưng, là ông Wilson hả? Cám ơn đã nhắc, chốc nữa tôi phải qua bên đó đòi tiền!"

Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của Ôn Văn là đi đòi tiền, trước đó bởi vì Wilson bị giữ lại ở Hiệp Hội Thợ Săn nên anh vẫn chưa lấy được tiền công từ bà Wilson, bây giờ thì có thể đi đòi rồi.

Miêu Hân Di lắc đầu, cô nói chuyện này với Ôn Văn cũng không phải muốn cậu ta đi đòi tiền!

Đi thêm một đoạn, cô chỉ căn phòng phía trước nói: "Tới rồi, đây là phòng bệnh của chú Cung, tôi sẽ chờ cậu ở bên ngoài."

Ôn Văn đẩy cửa đi vào trong, nhìn thấy chú Cung nằm trên giường bệnh, trên người ghim đủ loại ống, cả người gầy hẳn đi, có lẽ lúc này đây là thời điểm sạch sẽ nhất của người đàn ông lôi thôi này.

Chú Cung vẫn còn hôn mê, độc mà L tiên sinh lưu lại rất ác độc, mặc dù đã được Hiệp Hội Thợ Săn chữa trị nhưng vẫn không thể nào cứu chú Cung tỉnh lại, thậm chí tình huống vẫn còn đang chuyển biến xấu.

L tiên sinh trực tiếp tiêm độc vào trong tim, cho dù là độc bình thường cũng đủ trí mạng chứ nói chi là loại kịch độc người bình thường dính vào thì chết ngay lập tức này.

Thực tế nếu không phải vì chú Cung là người siêu năng, siêu năng lực trong cơ thể đã cứu vớt sinh mạng của chú thì chỉ một dao rạch lồng ngực kia đã đủ lấy mạng rồi.

Ôn Văn nhìn chú Cung vài lần, trong mắt cũng không có quá nhiều bi thương.

"Haiz... hi vọng chú mau tỉnh lại, tôi vẫn còn nợ ân tình của chú, nếu chú không tỉnh thì coi như xóa bỏ đó nha."

Nói xong câu này, Ôn Văn xoay người rời đi, anh không có ý định ở lại đây lải nhải trò chuyện với chú Cung thật lâu, sau khi xác nhận trạng thái của chú liền rời đi.

"Nhanh vậy?" Miêu Hân Di kinh ngạc hỏi.

Ôn Văn đi thẳng ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Không có gì để nói, kỳ thật tôi và chú ấy cũng không quá thân thiết."

Miêu Hân Di kinh ngạc nhìn bóng lưng Ôn Văn, cảm thấy có chút buồn cười, nếu thật sự không thân thì sao cậu lại tới thăm người ta chứ.

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Ôn Văn không về nhà mà lái xe tới nhà Wilson.

Đúng vậy, Ôn Văn muốn đi đòi tiền.

Anh gõ cửa một chút, qua một hồi lâu sau thì Melissa mới mặc áo ngủ ra mở cửa.

Ôn Văn hít hít một chút, ngửi thấy chút mùi đặc biệt, biểu tình trên mặt cũng trở nên quỷ dị.

Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, ông Wilson rời nhà đi lâu như vậy, Melissa chăn đơn gối chiếc, sau khi Wilson trở về lập tức phóng túng một phen cũng dễ hiểu.

"Ông Wilson đã trở về nhà, tôi tới đây nhận tiền công, thuận tiện hỏi thăm tình huống của ông ấy."

"À vâng, anh vào đi."

Ông Wilson mặc quần short, khoác khăn tắm đi ra, thấy người tới là Ôn Văn thì có chút hoảng sợ quay trở về phòng ngủ, một chốc sau thì mặc tây trang bước ra.

Melissa trách móc nhìn Wilson.

"Anh mặt nghiêm túc như thế làm gì?"

"Ôn tiên sinh là ân nhân cứu mạng của anh, đương nhiên phải nghiêm túc rồi."

Mặc dù Ôn Văn đã xẻo phần da sau lưng ông tới rối tinh rối mù, mặc dù ông suýt chút nữa đã bị Ôn Văn giết chết, thế nhưng trong trí nhớ của Wilson, Ôn Văn chính là ân nhân cứu mạng của ông.

Chỉ là không biết vì sao, ông cảm thấy Ôn Văn có chút đáng sợ.

Bởi vì tình cảnh bị Ôn Văn đánh đập tơi bời đã ẩn sâu vào trong linh hồn ông.

"He he, không cần khách sáo như vậy đâu, đưa tiền là tốt rồi." Ôn Văn híp mắt, mỉm cười nói.

[hết chương 72]

Bạn đang đọc Trạm Thu Nhận Tai Ách (Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ManDaLaDLT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 326

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.