Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chơi thường ngày- Tiểu Vân

Phiên bản Dịch · 1315 chữ

Chỉ như vậy thôi cũng đành, nhưng bây giờ mỗi lần ăn xong, cô lại nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt đó rất đáng sợ, cảm giác còn hơn cả đôi mắt chết chóc của Sadako trong phim 5D, ban ngày ban mặt mà khiến họ sợ đến mức suýt thì không cầm chắc được đôi đũa!

"Tôi nói này... cậu có thể đừng như vậy được không?" Người bạn cùng phòng tóc ngắn Á Nam không nhịn được, che đầu nói.

Quách Tiểu Vân mặt không biểu cảm, vẫn nhìn chằm chằm vào họ: “Mọi người có thể ăn nhanh lên được không? Tôi còn phải về làm nhiệm vụ trong game đây.”

Do nhân lực quân đội có hạn, nên quy định là mỗi ký túc xá sẽ được hộ tống tập thể, bạn cùng phòng chưa ăn xong thì Quách Tiểu Vân cũng không thể rời đi một mình được. Thế nên mới có chuyện cứ ăn cơm xong là cô sẽ nhìn chằm chằm nhóm bạn cùng phòng của mình.

Rầm! Á Nam đột ngột đặt bát đũa xuống, rõ ràng đã đến đỉnh điểm của sự bùng nổ.

Thấy vậy, Ôn San San vội vàng cũng buông bát đũa, tranh thủ trước khi Á Nam bùng nổ mà khuyên nhủ: “Tiểu Vân, cậu ăn chậm một chút đi, ăn nhanh như vậy không tốt cho sức khỏe.”

Quách Tiểu Vân không hề lay động, tiếp tục mặt không biểu cảm nói: "Làm nhiệm vụ trong game, thời gian gấp".

"Game gì thế?" Nhã Hinh cũng không nhịn được buông bát đũa, cau mày nói: "Trường đã cắt mạng rồi, em chơi game gì?"

Hai ngày nay, việc phong tỏa trường học đã ầm ĩ lên rồi, rất nhiều phương tiện truyền thông cũng theo dõi sát sao nơi này, nhà trường nào dám để học sinh lên mạng nói bậy? Trực tiếp rút dây mạng, nhưng may là không mất trí đến mức cắt cả điện.

Quách Tiểu Vân ngẩng đầu đáp: “Game offline.”

“Game offline gì? Có hay không?” Ôn San San tò mò hỏi, mấy ngày nay cô ấy cũng hơi buồn chán. Mấy cô gái ngoài chuyện phiếm ra thì vẫn là chuyện phiếm, phiếm nhiều rồi cũng thấy chán, có lẽ chơi game giống Tiểu Vân cũng là một lựa chọn không tệ.

"Hay lắm..".

"Tên là gì?"

Tiểu Vân: "Ba nghìn nam sủng của nữ hoàng!"

Mọi người: ".......".

Ôn San San lập tức che mặt: "Tiểu Vân à, loại game này chơi ít thôi, rất dễ biến thành hủ nữ.”

Nhã Hinh cũng hùa theo: “Đúng vậy, huống hồ loại game đó lúc nào chẳng chơi được, cần gì phải ăn vội ăn vàng như thế? Em đói khát đến mức đó cơ à?”

Lời này vừa nói ra, Ôn San San lập tức cau mày, cảm thấy lời của đàn chị hơi quá.

Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương một cách lạnh lùng, Nhã Hinh bị nhìn như thế thì nhất thời cả giận nói: “Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ không phải sao? Lần nào em cũng thế, khiến bọn chị cũng chẳng ăn cơm được tử tế, mấy ngày nay chị đã đủ bực mình lắm rồi...”

“Bực mình hay không chẳng phải do chị tự chuốc lấy à?” Tiểu Vân lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Hai ngày nay sắc mặc của đàn chị khôi phục không tệ nhỉ, dám hét lớn như vậy để thu hút sự chú ý, là cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì rồi đúng không?"

Nhã Hinh lập tức nghẹn họng, nhìn đối phương đầy ác ý, nhưng không tiếp tục cãi nhau nữa.

Tiểu Vân nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì càng thêm chán ghét, thực ra cô rất không muốn tiêm huyết thanh giải độc cho đối phương, nhưng cũng không còn cách nào khác, không thể để hai bạn cùng phòng khác và cô phải chôn cùng cô ta được.

Hơn nữa, một khi cả phòng ký túc xá đều nhiễm vi-rút mà chỉ mình cô không nhiễm, chắc chắn cô sẽ bị kéo đi nghiên cứu, chuyện này cô đương nhiên không thể để xảy ra, vì vậy vào đêm hôm kia, cô chỉ có thể lẻn vào phòng của ba người kia để tiêm thuốc giải độc cho họ.

Mặc dù đã giải quyết được vấn đề vi-rút của trường, nhưng cô không có cách nào để gỡ bỏ lệnh phong tỏa của trường, dù sao thì để không để vi-rút lây lan, phía trên chắc chắn sẽ phong tỏa một thời gian, mà bản thân cô lại không thể nói thẳng với họ rằng vi-rút đã được giải quyết.

Thực ra cũng không có gì, dù sao thì bình thường cô cũng chỉ chơi game ở nhà chứ không ra ngoài, điều phiền phức duy nhất là giờ ăn bắt buộc này

Thực ra sau khi biết được nội tình thực sự của trò chơi này, cô đã biết, cho dù mình có ở trong đó cả ngày cũng không sao, vì một đầu kia vốn đã tồn tại thực sự, mình hoàn toàn có thể nghỉ ngơi, ăn uống ở đó, không cần phải như bây giờ lãng phí thời gian ở căng tin.

Hơn nữa, với tư cách là một học bá, sau khi tiếp xúc với những kiến thức mới mà các NPC truyền thụ, cô đã bị thu hút ngay lập tức, mỗi ngày đều đắm chìm trong biển kiến thức mới mẻ mà không thể tự thoát ra được, chỉ hận không thể từng giây từng phút hấp thụ những kiến thức mới đó, căn bản không muốn lãng phí dù chỉ một giây cho những món ăn khó ăn ở căng tin.

Nhưng cô lại không thể không ra ngoài, nếu không thì vài ngày không ăn cơm chắc chắn sẽ khiến những người xung quanh nghi ngờ, đợi đến khi những người lính xông vào phòng mình phát hiện mình mất tích thì sẽ rất phiền phức. Thế nên mới xuất hiện cảnh tượng ăn ngấu ăn nghiến như thế này, cô muốn ăn nhanh để sớm quay về căn cứ, tiếp tục du ngoạn trong biển kiến thức của mình.

Mấy ngày nay do thành tích của cô trong các khóa học đều vô cùng xuất sắc, mấy huấn luyện viên đều tấm tắc khen cô, thế nên Hề Dạ cũng quyết định mở chương trình học Áo thuật cho cô.

Ban đầu cô muốn trở thành Cơ giáp sĩ, nên rất phản đối chuyện trở thành Pháp gia. Nhưng mà, khi khi kiến thức của Áo thuật bày ra trước mắt, cô vô tình liếc mắt nhìn vài lần rồi liền mê mẩn, lúc nào cũng ôm ấp quyển Áo thuật cơ sở bảo điển kia.

Hiện giờ cô đã kiêm nhiệm năm khóa học cơ bản cộng thêm một khóa sở trường Áo thuật, nhưng học vẫn không thấy tốn sức chút nào, càng ngày cô càng cảm thấy huyết thống Người phát triển quá phù hợp với mình!

Bây giờ cô không còn hâm mộ mấy anh đẹp trai nữa... Đọc sách vẫn thú vị hơn.

Dựa vào năng lực học tập xuất sắc của cô, Lãnh chúa Hề Dạ cuối cùng cũng hoàn toàn xác định, để cô đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy của nhiệm vụ hợp tác chống vi-rút quy mô lớn lần này.

Nhiệm vụ được ấn định vào mười sáu ngày sau, nghĩ đến nhiệm vụ, Tiểu Vân hơi lo lắng, cũng không biết bên này sẽ phong tỏa đến bao giờ, nếu nửa tháng sau vẫn chưa giải phong tỏa thì cô hành động cũng bất tiện.

Dù sao thì nhiệm vụ lần này không chỉ đơn giản là ngăn chặn vi-rút!

Bạn đang đọc Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu (Bản Dịch) của Đệ Thất Cá Ma Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.