Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành động ích kỷ 1

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

Phần lớn con người đều ích kỷ!

Cho đến lúc này Tiểu Vân mới thấm thía. Bởi vì, nếu hôm nay cô không ngồi cùng bàn ăn với đàn chị này, vậy thì dù có thân thiết đến mấy, e rằng cô cũng sẽ lấy cớ vì an toàn của mọi người để tố cáo cô ta.

Cho dù không tố cáo trực tiếp thì cũng sẽ ngầm báo cho giáo quan, nào giống như bây giờ lại ngăn cản cô ta tự thú?

Từng có số liệu chỉ ra rằng, đa số những người nhiễm vi-rút đều không muốn bị cách ly, rất nhiều người dù biết mình đã nhiễm vi-rút, vẫn sẽ tìm mọi cách bỏ chạy về quê, hoặc là muốn lá rụng về cội, hay là muốn trả thù xã hội, hoặc là muốn gặp người nhà. Mặc dù trong lòng họ cũng hiểu rõ bản thân có thể lây nhiễm cho người nhà, bạn bè, thậm chí là người thân thiết nhất của mình, nhưng đại đa số mọi người vẫn sẽ làm như vậy!

Nguyên nhân thì có rất nhiều, có người ôm tâm lý may rủi, có người thì thái độ bất cần, người ngoài nhìn vào thì không thể hiểu nổi, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được, trong khoảnh khắc cái chết cận kề, sự ích kỷ của con người sẽ bộc lộ rõ ràng nhất.

Tiểu Vân chính là một trong số rất nhiều người phàm ôm tâm lý may rủi!

Là một sinh viên đại học được giáo dục đàng hoàng, cô đương nhiên biết hậu quả của việc vi-rút lây lan. Nghiêm trọng thì có thể chết hàng nghìn, hàng chục nghìn người, nhưng cô vẫn ôm tâm lý may rủi. Giống như lời hiệu trưởng đầu hói đã nói, con khỉ đó có khả năng không phải là khỉ bệnh, mọi chuyện chỉ là sợ bóng sợ gió, không cần phải làm quá lên......

Cô không muốn bị cách ly, dù cho có phải đánh cược bằng mạng sống của hàng triệu người.

“Tiểu Vân... Chị ....” Đàn chị tóc màu rượu vang không còn dáng vẻ của người chị lớn như trước nữa mà sợ hãi nói: “Chị.... Thật sự không cố ý.....”

Tiểu Vân nheo mắt lại, trong mắt không hề có một chút thương hại nào. Trong tình huống có khả năng bị người nọ hại lây nhiễm vi-rút, cô không có tâm trạng để thương hại đối phương. Nhưng lúc này, vì không để giáo quan kia nhìn ra manh mối, cô chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu đàn chị, chị cũng nghe tên hiệu trưởng đầu hói nói rồi đấy, con khỉ đó có khả năng là con khỏe mạnh, hơn nữa đàn chị chỉ cho nó ăn thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm......” Vốn dĩ chính bản thân Nhã Hinh cũng ôm tâm lý may rủi. Sau khi nghe đối phương nói vậy thì gật đầu lia lịa, bộ dạng đó khiến Tiểu Vân thấy chướng mắt. Nhưng cô vẫn phải tiếp tục khích lệ cảm xúc này của đối phương.

“Nhưng mà… Trường học có cách ly hết chúng ta không nhỉ?” Nhã Hinh lo lắng nói.

“Không đâu.....” Quách Tiểu Vân lắc đầu nói: “Trường đại học của chúng ta cộng cả giáo viên nữa là có bảy mươi tám mươi nghìn người, thành phố C không có nguồn lực để cách ly hết mọi người, cùng lắm là phong tỏa trường học không cho chúng ta ra ngoài thôi!”

“Sẽ phong tỏa trường học sao?” Nhã Hinh nhất thời trở nên hoảng loạn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, Tiểu Vân thầm phàn nàn: Đúng là đồ vô dụng!

Nhưng vẫn phải tiếp tục tỏ vẻ an ủi, lập tức nắm lấy tay đối phương nói: “Đừng lo, chỉ cần mấy ngày này không có ai xuất hiện triệu chứng nhiễm vi-rút, sau khi có kết quả thí nghiệm của con khỉ kia thì sẽ không sao nữa.”

“Vậy à......” Nghe vậy, tâm trạng Nhã Hinh thoáng dịu lại, nhưng Tiểu Vân lại thấy lòng mình chùng xuống. Bởi vì vừa nãy, khi cô nắm tay đàn chị thì thấy lạnh như băng, trời nóng như vậy, không thể nào tay chân lạnh ngắt như vậy được?

Bây giờ nhìn kỹ lại, sắc mặt đàn chị tái nhợt. Lúc đầu cô còn tưởng là do sợ, nhưng bây giờ xem ra không được bình thường cho lắm, làm sao có thể sợ đến mức như vậy?

Chẳng lẽ......

“Đàn chị, sắc mặt chị không được tốt lắm, lát nữa dễ bị thẩm vấn riêng, nào..... ăn chút ớt, cho sắc mặt hồng hào lên.”

“Hả?” Nhã Hinh sửng sốt, lắp bắp nói: “Chị..... chị... chị không ăn được cay.”

“Không ăn được cay thì càng tốt, như vậy mới dễ khiến sắc mặt hồng hào hơn.”

“Không..... đừng mà....” Nhã Hinh đáng thương nói.

Tiểu Vân: “Nào..... há miệng ra!”

Lúc này, cảm xúc của Tiểu Vân gần như sắp bùng nổ. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ rằng mình rất có khả năng bị người trước mặt này lừa rồi!

Cô không biết vi-rút có lây qua không khí hay không, nhưng lây qua nước bọt thì gần như là chắc chắn. Nếu lây qua máu thì không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà gây ra quy mô khủng khiếp như trên tin tức được.

Nhìn biểu hiện cơ thể của đàn chị này khả năng cao đã trúng chiêu rồi, còn những người ăn cơm cùng với đối phương thì có khả năng......

Rõ ràng tình huống tệ nhất đã xảy ra rồi!

Nghĩ đến đây, lại nhìn đối phương vẫn còn giả bộ đáng thương, Quách Tiểu Vân hận không thể một đũa đâm chết đối phương!

Nhã Hinh cũng nhận ra sự lạnh lùng trong mắt đối phương, chợt rùng mình một cái, không dám làm nũng nịu nữa, ngoan ngoãn há miệng ra.

Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Ánh mắt của cô gái này sao có thể đáng sợ như vậy?

“Hai người đang làm gì vậy?” Hai bạn nữ cùng phòng ngồi bàn đối diện nhìn thấy Tiểu Vân liên tục lấy đũa gắp từng miếng ớt to nhét vào miệng Nhã Hinh, sắc mặt trở nên kỳ quái.

Vừa nãy trong căng tin bàn tán ầm ĩ, âm thanh ồn ào, bọn họ không nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ của hai người bên kia, giờ nhìn thấy cảnh này thì có chút ngơ ngác.

Tiểu Vân vừa nhét ớt vào miệng Nhã Hinh vừa vô cảm nói: “Sắc mặt đàn chị không được tốt lắm, em sợ chị ấy bị mấy tên lính kia gây khó dễ.....”

“Ừm ừm......” Nhã Hinh rưng rưng nước mắt gật đầu lia lịa, khiến hai người kia im lặng hồi lâu, thầm nghĩ: Gây khó dễ thế nào cũng không thể gây khó dễ bằng cô?

Bạn đang đọc Tôi Có Một Đám Người Chơi Địa Cầu (Bản Dịch) của Đệ Thất Cá Ma Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.