Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ Nguyên Pháp Tắc (1).

Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Trong phòng, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

“Đã nói đến đây rồi, nếu như ta mà không đi thì đúng là có chút đáng tiếc a.”

Quân Lâm cười nói:

“Đúng rồi, vậy đầu tiên ta phải làm thế nào?”

“Nếu là lúc đầu ngươi chỉ cần nhảy lầu là đi luôn, nhưng ta chiếu cố cho ngươi tùy tiện tìm một cánh cửa xong hô một tiếng là đi Chiến Cảnh thì sẽ xuất phát.”

“Mặt khác, đồ vật ngươi mang theo thì chỉ cần quần áo thôi, còn những thứ khác thì không mang đi được.”

“vì sao?”

“Bởi vì ta không thích.”

Nói xong thân ảnh của Nicolas liền biến mất.

“Khoan đã, ta còn chưa nói hết mà! Ngươi còn chưa nói cho ta biết là mình sẽ đi đâu ở thứ nguyên của ngươi mà.”

Quân Lâm cả giận nói.

Hắn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, kết quả vậy mà hắn liền biến mất luôn, mặc cho Quân Lâm kêu kiểu gì cũng không quay trở lại.

Điều này khiến cho Quân Lâm cảm giác tất cả những sự việc vừa diễn ra dương như là mơ. Hắn thật không ngờ đã cùng một sinh vật đến từ dị Thứ Nguyên nói chuyện. Còn đáp ứng cho hắn xuyên không, đây không phải là ảo giác nha. Dù sao tình trạng thân thể hắn đã là gần đất xa trời rồi vậy nên tại sao lại không đánh cược một lần. Bầu trời bên ngoài đã buông xuống một màn đêm, Quân Lâm đứng ở cửa sổ nhìn về phía xa, ánh mắt mang theo một tia hoài niệm. Ta không ngờ lại xa nhà, mà còn đi rất xa nữa, tất cả những điều này đều là cái miệng quạ đen của hắn mà ra. Thật sự là rất tà môn nha. Nghĩ đến đây thì hắn lẩm bẩm một câu:

“Tốt.”

Quân Lâm cũng không định xuyên qua luôn mà trước tiên còn đi thăm hết bạn bè, đồng nghiệp của hắn cũng bao gồm cả bạn gái cũ của mình. Hành động của hắn làm cho bạn gái hắn cũ hắn cảm động, tưởng là muốn quay lại với mình mà uyển chuyển từ chối, còn hứa là nao cưới thì sẽ mời hắn. Sau đó hắn đem hết tiền tiết khiệm gửi gửi về cho cha mẹ mình ở quê , cũng không nói chuyện mà mình sẽ xuyên qua. Quân Lâm lại viết lách di chúc, nhưng ngẫm lại mình cũng chưa có kết hôn, phòng ở này cũng là của hắn nên lại thôi. Hắn cảm thấy hậu sự của mình thật là đơn giản, chỉ trong lửa ngày vậy mà đã xong xuôi.

Thật không biết, nếu như mình nói cho người khác chuyện ngày hôm nay thì họ sẽ nghĩ thế nào nha, Nicolas cũng không nói việc này có thể cho bên ngoài biết hay không nhưng chắc hắn cũng không để ý đâu nhỉ?

Theo góc độ nhìn nhận của hắn, loại tình huống này căn bản không cần biết quan trọng hay không. Nếu như người bên ngoài biết thì chắc chỉ có nhiều người hơn đến tìm hắn. Quân Lâm cho rằng giấu loại bí mật này cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ là nếu nói ra thì cũng không ai tin hắn, mà sớm bị vào viện tâm thần thôi. Xong xuôi hết mọi việc hắn cuối cùng là đi đến sở cảnh sát. Hắn xin nghỉ việc.

“Nghỉ việc?’

Trong cục cảnh sát, Lý Đại Cương giật mình chừng mắt nhìn hắn vỗ bàn kêu:

“Ngươi, mẹ nó, cả ngày gọi điện thoại không nghe rồi hôm nay đột nhiên xuât hiện liền nói xin nghỉ? Làm gì? Ngươi cảm thấy mình giỏi lắm rồi, nên không đếm xỉa đến người lãnh đạo này rồi?”

“Không phải, ta chỉ là muốn nghỉ thôi, không muốn làm nữa.”

Quân Lâm tự trả lời:

“Ta đã nghĩ kĩ rồi, sẽ không tiếc nuối gì đâu.”

“Không được, ta không đáp ứng.” Lý Đại Cương liền cự tuyệt.

Quân Lâm lắc đầu:

“Nhờ cậy vào lão Lý cả.Ta tới để xin nghỉ việc, cũng không phải làm cái gì xấu thì có gì là không đồng ý? Ta không muốn làm nữa, chẳng nhẽ ngươi ép ta ở lại?”

“Ngươi, mẹ nó!”

Lý Đại Cương chửi ầm lên:

“Ngươi biết đây là đâu không hả? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Quân Lâm lười biếng nói:

“Đến được nơi đây thì chưa chắc có thể đến, nhưng mà đi thì nhất định là có thể đi.”

“Ngươi!”

Lý Đại Cương lúc này chỉ muốn cho một đấm lên mặt Quân Lâm, nhưng vẫn đè được xuống:

“Được, ngươi muốn xin nghỉ đúng không? Đơn từ chức đặt vào đây, đợi xử lí theo quy trình .”

“Không quan trọng.”

Quân Lâm biết rõ, Lý Đại Cương dùng kế hoãn binh để nghĩ biện pháp câu giờ rồi dần dần khuyên nhủ mình. Nhưng hắn là có ý tốt nên Quân Lâm cũng không làm mất mặt hắn. Chính như hắn nói không muốn làm thì có ai ngăn được hắn. Nếu như quá thì ngay cả bảo hiểm lao động hắn cũng không cần. Nhân dân tệ ở Chiến cảnh thứ nguyên thì chỉ là tờ giấy có in hình thôi. Lý Đại Cương còn nói dông dài một vài câu, Quân Lâm nói vài câu rồi rời khỏi cục. Tới ngã rẽ thì thấy một người, là Lưu Chính, hắn tiến vào trong cửa hàng dao kéo. Quân Lâm tâm bên trong chợt động rồi đi theo.

“Ta tới mua đao.”, Lưu Chính mặt âm trầm nói.

“Muốn mua đao?”

“Tam Lăng đao?”

“Ngươi nói đùa? Đó là công cụ không cho phép buôn bán.” người bán hàng liếc về một phía nhìn một cái, bên kia có treo một thanh kiếm.

Lưu Chính thì thào vò đầu:

“Vậy chỗ này của ngươi bán loại đao gì?”

Chủ tiệm đã bị hắn dọa cho sợ liên tục phất tay:

“Đi, đi, đi, ở đây không có đao. Ngươi muốn tìm chết thì đừng tìm ta gây phiền phức.”

Lưu Chính liền hậm hực đi ra, liền gặp Quân Lâm thì không khỏi sững sờ:

“Là ngươi?”

Quân Lâm cười cười:

“Làm sao? Lại muốn tự sát hả? Lần này đổi sang đao rồi? Sao không dùng dao gọt trái cây đi.”

Quân Lâm vừa nói vừa làm động tác cắt động mạch.

Lưu Chính lắc đầu:

“Ta không có ý định đó, được rồi, nói với ngươi cũng không hiểu đâu.”

Hắn nói rồi rời khỏi luôn. Nhìn bóng lưng Lưu Chính rồi Quân Lâm đột nhiên nói:

“Muốn có vũ khí, tìm cái ống thép ấy, mài nhọn đầu cũng có thể dùng.”

“Đúng rồi” Lưu Chính vỗ đầu một cái

“Tại sao ta không nghĩ tới nhỉ?”

Sau đó hắn bỗng dưng ý thức được gì đó liền giật mình nhìn Quân Lâm, trên mặt hiện ra nụ cười khó hiểu:

“Cái kia…Thực ra ra không phải làm chuyện phạm pháp gì cả. Ta lần này phải đi xa nhà nên muốn đem vũ khí theo phòng vệ.”

Quân Lâm gật đầu:

“Hiểu rồi.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Lưu Chính:

“Đi đường cẩn thận, hữu duyên ta sẽ gặp lại.”

Lưu Chính liền gật đầu:

“Ừm.”

Đưa mắt nhìn Lưu Chính đi xa, Quân Lâm nghĩ một hồi liền quay lại sở cảnh sát.

Những chuyên gia đàm phán thuyết phục ở Hạ Hoa đều có biên chế cảnh sát, chẳng những yêu cầu có kĩ năng diễn xuất, ngôn ngữ kĩ xảo, có năng lực tư vấn tâm lí và toàn bộ kĩ năng của cảnh sát chuyên nghiệp. Lúc từ cảnh sát lựa chọn ra chuyên gia đàm phán thì luôn có một tiêu chí là lựa những ai chuyên đánh lén để tuyển chọn. Mà Quân Lâm lại là một tay đánh lén, xong bình sinh lúc gặp nguy hiểm không tỏ thái độ sợ hãi. Quân Lâm cũng có súng lục, chẳng qua là hầu như tạo mọi thời điểm hắn cũng không dùng được do quy định chỉ khi làm nhiệm vụ mới được mang đi ra ngoài. Cho nên Quân Lâm quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề đó là ngay tại cục cảnh sát xuyên không luôn.

Đem súng trang bị tốt trên người, lại giắt đao, Quân Lâm tìm một nơi không có người nói khẽ:

“Đi Chiến Cảnh.”

Bạn đang đọc Tội ác chiến cảnh (Dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vophiduongcddhtb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.