Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm hiểu

Tiểu thuyết gốc · 2004 chữ

Đinh Minh tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này, ngủ mất nửa ngày.

Trong mộng, cậu lại gặp lại con khôi lỗi kia.

Lúc đó, trời đất đen thui, tận thế tiến đến, cao ốc sụp đổ, cây cối gãy lìa.

Có bóng hình màu hồng tiến đến, đem Đinh Minh chém ngã.

Lại bị nó đánh bại…

May mắn là mộng…

Xuống giường, ra ngoài, thấy ông bà đang nằm trên giường bạt.

Ngủ? Xem chừng là tiến vào trò chơi.

Đinh Minh cũng không nấu cơm.

Trò chơi này là như vậy…

Trong game ăn no, ngoài đời cũng không đói.

Đinh Minh đi hướng khu vườn.

Ở đó, cậu thấy một cái cây, bên cạnh, có một con hổ đang nằm.

Đinh Minh xoa xoa đầu nó, nói: "Ngáo ơi, dậy nào, có muốn ăn hoa quả không?"

Con hổ nghe vậy, lập tức tỉnh lại, liếm liếm tay Đinh Minh, một bộ chó con nghe lời.

Đúng vậy, con hổ này chính là con hổ lúc trước bị một đao của Đinh Minh đánh ngất.

Bởi vì khu vườn này được xây dựng ở đằng sau khu nhà, không người trông coi, nên Đinh Minh có quay lại chỗ lúc đào ra cây kia, tìm tới con hổ, sau đó mang về.

Lúc đầu, cu cậu còn rất hung, nói thế nào cũng không chịu đầu hàng.

Nhưng sau đó, Đinh Minh lấy ra trái cây màu vàng, liền đem cu cậu dụ hoặc không thoát ra được.

Sau đó thì có hổ giữ nhà như hiện tại…

Đinh Minh nhảy lên, hái xuống hai trái cây màu vàng óng.

Một quả cho Ngáo ăn, một quả thì tự mình ăn.

Cảm giác hương vị ngọt ngào trong đầu lưỡi, cùng đầu óc trở nên mát mẻ, Đinh Minh mừng thầm.

Cứ như vậy, có một ngày, ta hẳn là có… đại trí tuệ… đi?

Cậu dự định đặt hàng, mua một số Phật kinh, Đạo tạng, thậm chí cả công pháp Khí công về xem xét.

Hy vọng có thể từ đó ngộ ra cái gì.

Đương nhiên, cậu cũng không từ bỏ Đao tình, từ bỏ con đường của Chiến tướng.

Dù sao, đến cuối cùng, Đao tình có thể trảm Thần.

Dù cho, không trảm được Chaos Gods, nhưng trảm Champions của bọn họ, hẳn là có thể.

Tất nhiên, gặp người theo đuổi của Slaanesh thì không nói được rồi.

Vẫn là… chạy cho nhanh.

Nghĩ tới đây, Đinh Minh lại khó chịu.

Khi nào… Chiến tướng bị nhục như thế.

Gặp địch, không dám đánh…

Nhìn khắp lịch sử, có ai nhận sợ như cậu?

Đinh Minh đem một miếng cuối cùng nuốt vào trong bụng, cậu trở về phòng.

Cậu quyết định lại vào trò chơi.

Lần này, nhất định phải tăng cường ý chí…

Xavier's School for Gifted Youngsters,

Căn phòng được trang trí bởi các giá sách, tường trắng, làm nổi bật sự thanh nhã của chủ nhân.

Professor X đang ngồi trước cửa sổ, ngẩn người.

Có ánh nắng mờ nhạt chiếu vào trên mặt ông ta, lộ ra vài phần tang thương.

Từ khi quái vật xâm lấn, chính phủ các nước đã không nói gì về phân biệt chủng tộc nữa.

Bọn họ còn mạnh mẽ tuyên cáo: Mutants và người bình thường là người một nhà.

Đối với cái xoay ngoắt 180 độ này, Professor X cảm thấy rất im lặng, cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng cùng lúc đó, ông ta vẫn phải giơ hai tay hoan nghênh.

Dù sao, đây là ước mơ cả đời của ông ta.

Không phải sao?

Vì giấc mơ này, thậm chí, năm đó ông ta còn cùng ông bạn già trở mặt thành thù.

Bao lần trong đêm khuya thức giấc, Professor X đều tự hỏi: Có đáng không?

Vì một giấc mơ xa vời, vì muốn Mutants sống chung với loài người mà chia cắt Mutants thành hai phe phái.

Có đáng không?

Sau đó, ông ta tự thôi miên chính mình: Đáng.

Ông ta đưa ra lý do: Loài người quá mạnh mẽ, nếu không cùng chung sống, Mutants không có cách nào tồn tại.

Ông ta không muốn chiến tranh.

Nhưng chiến tranh vẫn tiến đến.

Lần này… là Tà thần xâm lấn.

Lúc đó, biết tin này, Professor X cứ tưởng mình sẽ tức giận, sẽ lo âu nhiều lắm cho số phận nhân loại.

Trên thực tế, ông ta cũng thể hiện điều đó ra trước mặt mọi người.

Nhưng trên thực tế, sâu trong đáy lòng, Professor X biết đây là cơ hội.

Cơ hội thực hiện giấc mơ của mình!

Nhưng ông ta cũng biết, một khi quái vật bị tiêu diệt, trở lại hòa bình.

Có lẽ, chính phủ các nước liền không còn dễ nói chuyện như thế.

Nhưng cũng may, ngày đó sợ là rất khó xảy ra. Bởi vì…

Tà thần quá mạnh mẽ!

Chỉ là Champions của bọn họ cũng đã khiến mọi người bể đầu sứt trán.

Hiện tại, trong lòng Professor X rất rối bời.

Ông ta hy vọng mọi thứ trở lại như xưa, trở lại hòa bình.

Nhưng phần nào đó trong trái tim, lại chờ mong Tà thần phái ra càng nhiều binh lực.

Như vậy thế giới mới biết và cần đến X men!

Cần đến… Mutants.

Chợt lúc này, giữa lúc Professor X đang trầm tư, có tiếng đập cửa vang lên.

Ông ta biết là ai đến, nói: "Jean, vào đi."

Cửa mở ra, Jean Grey đi vào.

Dáng người nóng bỏng, khuôn mặt dịu dàng nhưng không mất kiên nghị, Jean Grey dẫn theo một người đi đến.

Đó là một cô gái có mái tóc ngắn, ăn mặc áo T shirt và quần Jean, trông rất thời thượng.

Cô nói: "Giáo sư, đây là cô gái đã thông qua khảo nghiệm."

Professor X nhìn cô gái một chút, chợt nói: "Nếu tôi không lầm, năng lực của cô là giống như Susan Storm của Fantastic Four đi, vì sao không tìm tới bọn họ?"

Cô gái kia, hóa ra là người tàng hình trong chuyến đi của đám người Đinh Minh.

Cô ta nhìn Professor X, phát hiện sự già nua của ông ta.

Không phải phiên bản thời trai trẻ của Professor X sao…

Không có tí nào đẹp trai…

Lúc này, cô cười khổ nói: "Tôi cũng muốn tham gia Fantastic Four, nhưng khi tôi báo danh, bọn họ lại bảo là tại sao Fantastic Four có từ Four? Đó là bởi vì họ chỉ có bốn người. Không chấp nhận thành viên mới."

Professor X cười lắc đầu: "Đó cũng không phải là cách làm người của Reed. Chắc hẳn, người nhắn lại cho cô là Johny. Cậu ta luôn tinh nghịch như thế."

Cô gái sửng sốt một chút, gãi đầu nói: "Vậy làm sao bây giờ, tôi cũng không có cách liên lạc với Mister Fantastic."

Professor X cười nói: "Jean sẽ làm chuyện này. Trong lúc chờ đợi, cô có thể cùng Jean tham khảo năng lực của mình. Dù sao, Mutants và Mutates cũng có một số tiếng nói chung."

Lúc này, Jean Grey lại nói: "Giáo sư, Doctor Strange có gọi điện thoại đến, nói là có thành viên mới của Avengers muốn sử dụng Máy tăng cường tâm linh."

Professor X nhíu mày: "Máy tăng cường tâm linh? Cậu ta muốn làm gì?"

Jean Grey đáp: "Là muốn tăng cường ý chí. Cậu ta gặp phải Priest của Tà thần."

Lông mày của Professor X giãn ra, gật đầu nói: "Cũng được, để cậu ta đến đi."

Jean Grey gật đầu đồng ý, sau đó dẫn theo cô gái kia đi ra ngoài.

Lúc này, lại chỉ còn Professor X.

Thành viên mới của Avengers?

Hẳn là người tham gia khảo nghiệm kia.

Cậu ta thành công, hơn nữa xem chừng biểu hiện rất tốt?

Cũng thế, nếu không, sẽ không được gia nhập Avengers, cho dù là thực tập.

Không biết huyết thống của cậu ta là gì?

Nếu là Mutants, vậy không thể tốt hơn…

Đinh Minh lại tới Thánh Điện New York.

Cậu tìm kiếm Doctor Strange nhưng không thấy, ngược lại là thấy Wong.

Đây là một người đàn ông có tóc cắt cua, khuôn mặt tròn trĩnh, rất phúc hậu.

Ông ta nhìn thấy Đinh Minh, ôn hòa cười nói: "Strange nói, anh ta có chút việc phải đi Kamar Taj, bảo cậu có thể đi thư viện chờ anh ta một chút."

"Thư viện?" Đinh Minh gật đầu, sau đó được sự dẫn dắt của Wong, đi tới thư viện.

Đến nơi, Đinh Minh xem xét.

Oa… thật là nhiều sách!

Đây là một căn phòng rất rộng, Đinh Minh xem chừng là dùng phép thuật mở rộng không gian cho nó.

Bên trong, có tới hơn 500 giá sách. Bên trên chất đầy sách vở.

Wong cười nói: "Strange nói, tuy rằng những sách này không phải là sách ma pháp mà chỉ là những sách mang tính tham khảo nhưng anh ta tin rằng, cậu có thể từ đó tìm hiểu ra thứ gì."

"Dù sao, những sách này được sưu tập từ các nơi trên thế giới…"

Đinh Minh nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Có Phật kinh, Đạo tạng sao, cả tư liệu về Võ giả nữa?"

Wong gật đầu, mỉm cười nói: "Có! Bọn chúng và những sách được lưu giữ ở đây, xem như mồi lửa của văn minh."

Sau đó, dẫn Đinh Minh đi tới một giá sách, trên đó ghi Phật kinh.

Đinh Minh tùy ý rút ra một quyển, bắt đầu đọc.

Đọc đọc, Đinh Minh lại đi sang bên Đạo tạng nhìn.

Đọc đọc, Đinh Minh che trán.

Đau đầu, không hiểu gì cả.

Toàn những thuật ngữ chuyên nghiệp.

Mặc dù là có phiên dịch, nhưng dường như ông trời cũng muốn con người tự ngộ hiểu.

Đinh Minh bó tay.

Thế là cậu lại phải tìm từ điển, bắt đầu tra nhìn.

Wong mỉm cười, rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho cậu.

Có lẽ, tựa như Strange nói, cậu bé này có thể tìm hiểu ra cái gì đó.

Mặc dù… cậu ta là Chiến tướng…

Mãng phu, thường thường, không có đại trí tuệ.

Nhưng biết đâu, cậu ta là dị loại?

Wong rất chờ mong…

Đinh Minh đọc tới đêm khuya.

Cuối cùng, cậu tìm ra một số thứ hay ho.

Phật giáo nói ý chí bắt nguồn từ ý, ngữ và thân.

Chẳng hạn, khi ta biết rằng ta đang nhìn thấy một cái gì đó, ta sẽ sinh ra một cảm nhận, một ý tưởng. Và sau cùng là ý muốn thực hiện một hành động có liên quan tới cái đó.

Đạo giáo nói đơn giản hơn: ý chí là tự do.

Một hạt kim đan nuốt vào bụng, mệnh ta do ta không do trời.

Võ giả càng đơn giản, có thể quy kết bằng một câu: Đội trời, đạp đất!

Đinh Minh tìm đọc rất nhiều, nhưng quy kết ra cũng chỉ như vậy.

Cậu hiểu, có lẽ bản thân còn chưa hiểu hoàn toàn.

Có lẽ còn rất nhiều thứ chưa đọc kỹ.

Cậu cũng hiểu, mỗi trường phái có cách giải thích riêng, đơn giản là do cách tu luyện khác nhau.

Phật giáo chú trọng giác ngộ, vậy nên có giải thích cặn kẽ, hy vọng người theo Phật có thể đại triệt đại ngộ.

Đạo giáo đi theo lộ tuyến thành tiên, chú trọng Vô vi, vậy nên chú trọng tự do.

Còn võ giả? Bọn họ không nghĩ nhiều.

Nhưng ngày qua ngày rèn luyện để bọn họ cực kỳ tự tin, tin tưởng bản thân có thể một tay chống lên trời xanh.

Vậy, ý chí của Chiến tướng là gì? Do đâu mà đến?

Đinh Minh lâm vào mê mang.

Bạn đang đọc Toàn Dân Ra Trận, Cứu Vớt Marvel DC sáng tác bởi yy15248533
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15248533
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.