Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dieter

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Vừa thông qua Inter Dimensional Portal (bí thuật cửa) Đinh Minh liền quan sát xung quanh.

Chỉ thấy xung quanh hôi ám, phía trước đen thùi lùi, tựa như có quái vật gì đang há to miệng, chỉ chờ thức ăn tiến đến.

Có pháp sư vung tay lên, hô: "Lumos!"

Có ánh sáng lóe lên, chiếu sáng phía trước.

Ánh sáng hơi lờ mờ, xem chừng là người pháp sư kia cũng sợ bị bọn quái vật phát hiện.

Mấy người liền tiếp tục đi về phía trước. Gặp giao lộ hoặc cản đường liền mở ra Inter Dimensional Portal để đi qua.

Mọi chuyện, cũng yên bình, cho tới khi mấy người pháp sư mở Portal, gần như hết sạch tinh thần lực.

"Không ổn! Chúng ta gần như hết sạch tinh thần lực, cần nghỉ ngơi chốc lát." Emily Kamar Taj nói với mọi người.

Alain Gandalf nhìn bản đồ, a… mới đi được một phần ba quãng đường?

Không cần vội vã.

Thế là đồng ý, cho phép mọi người nghỉ ngơi.

Mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi, bọn họ cũng không dám trò chuyện lớn tiếng, sợ dẫn quái vật đến.

Chia sẻ cho nhau thịt khô, bọn họ ăn trong sự tĩnh lặng.

Chiến Krypton trầm mặc, đột nhiên đối với Đinh Minh hỏi: "Minh, cậu cảm giác được không? Chúng ta có thể bị cái gì đó theo dõi."

Đinh Minh cũng ngưng trọng. Cậu cũng cảm giác được như thế.

Cảm giác của Chiến tướng sẽ không sai lầm.

Mặc dù cậu không phải là chuyên nghiệp trong ngành này.

Thế là hai người liền bàn bạc một chút, sau đó đi tìm Alain Gandalf.

Nói cho ông ta cảm giác của hai người các cậu.

Alain Gandalf nghe vậy, cảm thấy hơi mơ hồ.

Dù sao, pháp sư cũng chỉ là nghiệp dư trong lĩnh vực này, hoặc có thể nói là không có chút nào kinh nghiệm.

Bên cạnh, Rochelle nghe vậy, khinh thường, hừ lạnh một tiếng: "Cảm giác, thứ đó không có chút nào khoa học, cũng không có chút nào ma pháp, uổng cho các ngươi nghĩ ra được. Ta đoán, hẳn là thần kinh quá căng thẳng, dẫn đến ảo giác?"

Emily Kamar Taj lại nói: "Thật ra, ta tin bọn họ, ngươi là pháp sư thuần túy, không để ý cảm giác, nhưng những pháp sư cận chiến như chúng ta cũng cảm thấy loáng thoáng."

Lần này, sắc mặt của Alain Gandalf liền trở nên nghiêm túc.

Có lẽ, hai người Việt kia mới gia nhập, rất khó đạt được sự tín nhiệm của ông, nhưng Emily Kamar Taj là người ông quen thuộc nhất, không thể không tin.

Thế là niệm chú ngữ, làm phép.

Chỉ cảm thấy, như có cái gì lóe qua, sau đó sắc mặt của Alain Gandalf nghiêm túc nhìn về phía một phương hướng.

Hướng kia, có cái cửa sổ, đang mở.

"Ai ở nơi đó?" Ông ta nghiêm nghị quát.

Liền thấy, có bóng người lóe lên, rơi xuống đất, dần dần từ trạng thái tàng hình hiện ra.

Đó là người ăn mặc rách rưới, trông nhỏ gầy, đôi mắt lại sáng loáng có thần.

Ngay lập tức, mọi người lấy ra vũ khí, đề phòng. Dù sao, bị một người theo dõi cả đoạn đường, ai cũng không thoải mái.

Người tới giơ tay, ra dấu đầu hàng, sau đó nói: "Đừng đánh, tôi chỉ là người dân trong vùng đất tận thế này. Tôi muốn dẫn mọi người tới căn cứ của chúng tôi, có thể không?"

Người dân? NPC?

Đám người nghi ngờ.

Trong vùng đất tận thế này, còn có người ở sao?

Không chừng, là bị lũ quái vật thay thế hoặc bị ký sinh?

Phim mà, đều diễn như thế…

Alain Gandalf lập tức lắc đầu nói: "Không được, chúng tôi có mục tiêu của chúng tôi, không thể đi với cậu."

Người tới cũng không nhụt chí, cười nói: "Không sao, tôi xem hướng đi của mọi người, hẳn là cũng sẽ đi qua căn cứ của chúng tôi. Chúng tôi có thể cung cấp điểm dừng chân cho mọi người."

Nghe cũng không tệ lắm…

Alain Gandalf lại lắc đầu nói: "Không được, nhiệm vụ của chúng tôi quá quan trọng, không thể dễ dàng đi theo người xa lạ.”

Người tới lại cười nói: "Để tôi đoán xem, mấy người hẳn là muốn đi Thánh Điện New York?"

Sao cậu ta biết?

Sắc mặt Alain Gandalf biến hóa. Ông ta tin rằng, nhóm người mình cũng không để lộ bí mật về cuộc hành trình.

Lần này, Pháp sư Rochelle nhịn không được, hỏi: "Sao cậu biết?"

Sau đó, tên này còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía mấy người Đinh Minh, như đang hỏi tội.

Lập tức, Đinh Minh khó chịu. Ngươi cũng không xem ai là người đầu tiên phát hiện người kia. Cũng không phải đám pháp sư các ngươi.

Người kia lắc đầu: "Trước đó, có một nhóm cũng đi qua đây, bọn họ cũng muốn đi Thánh Điện New York, nhưng không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của chúng tôi. Kết quả, mọi người biết, bọn họ đã chết sạch."

"Bọn họ gặp phải cái gì?" Cường Asgard tò mò hỏi.

"Quái vật, nhiều lắm." Người kia lắc đầu: "Ở đó, cho dù là hẻm nhỏ, cũng có quái vật san sát."

Emily Kamar Taj nghiêm túc hỏi: "Làm sao chúng tôi biết có thể tin được cậu hay không?"

Người kia liền nói: "Tới căn cứ của chúng tôi, các vị có thể phái ra trinh sát, xem những điều tôi nói là thật hay không."

Alain Gandalf gật đầu, nói: "Chờ chút, chúng tôi muốn bàn bạc."

Alain Gandalf là người cẩn thận. Ông ta sẽ không dễ dàng độc đoán, cho ra quyết định. Ông ta nhất định sẽ sưu tầm ý kiến của mọi người.

Đây là tính cách của ông ta, là cách sống, cũng là lý do ông ta có thể sống lâu như thế.

Cũng là lý do mọi người tôn trọng Alain Gandalf, để ông ta làm đội trưởng.

Người kia ra dấu xin cứ tự nhiên.

Mặc dù cậu ta có chút lo lắng mình không được chấp nhận, nhưng ở thời điểm này, cũng không nên tỏ ra quá vội vàng. Cậu ta hiểu điều đó.

Mấy người bu lại, trò chuyện, tìm kiếm đối sách.

Pháp sư Rochelle là người đầu tiên phát biểu: "Không nên tin hắn, Thief đều là những kẻ mang tiếng giả dối."

Xem ra là nhận ra chức nghiệp của người kia…

Emily Kamar Taj lại nói: "Tôi cảm thấy có thể thử, dù sao chúng ta có thể phái ra trinh sát."

Pháp sư Rochelle bực tức nói: "Trinh sát cũng không phải toàn năng, Emily, có nhiều thứ che giấu dưới mắt người thường, chỉ có pháp sư mới có thể phát hiện."

John Hulk khó chịu nói: "Thôi cái lý luận pháp sư đệ nhất của cậu đi, Rochelle, có cần tôi dùng quả đấm, dạy cho cậu một bài học không?"

Pháp sư Rochelle khó chịu, ngậm miệng lại, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Tôi không cùng óc heo so đo."

John Hulk trừng mắt: "Tên kia, mắng ai đó?"

Pháp sư Rochelle hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Lúc này, một mực trầm mặc, Tiến Ngoan Nhân nói: "Tôi nghĩ chúng ta có thể tin tưởng cậu ta."

Alain Gandalf tò mò hỏi: "Ồ, tại sao?"

Tiến Ngoan Nhân đáp: "Trong các pháp môn mà tôi học được, có một pháp có thể phân biệt nói thật nói dối."

Emily Kamar Taj kinh ngạc nói: "Nói thật nói dối, các pháp sư chúng tôi cũng có phép thuật như thế, nhưng không thể phân biệt người này, giống như có cái gì đó đang bảo vệ cậu ta."

Lúc này, Đinh Minh cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiến Ngoan Nhân.

Xem ra Ngoan Nhân Đại Đế cũng có chút đồ vật.

Không phải sao, sinh hoạt tại thời điểm đó, nếu không thể phân biệt được thật giả, sẽ rất dễ dàng bị ám hại, nhất là đối với khi đó, tuổi của cô ta còn rất trẻ.

Liền nghe thấy Tiến Ngoan Nhân nói: "Nhưng tôi có thể phân biệt được. Có lẽ, là hai phương hướng khác nhau, pháp sư và tu sĩ khác nhau."

Lần này, Alain Gandalf lại gật đầu, xem ra là đồng ý với lời nói của Tiến Ngoan Nhân.

Pháp sư Rochelle vẫn trầm mặc, nhìn về phía Tiến Ngoan Nhân có chút… khinh thường? Còn tu sĩ? Ta xem chừng là mấy tên thầy bói. Năm đó, ta tin tưởng thầy bói, cũng bị lừa quá chừng.

A… xem ra người này vẫn không từ bỏ ảo tưởng ma pháp đệ nhất.

Hôm nào phải cho cậu ta hiểu biết một chút, đao của ta cũng không thể bị coi khinh.

Đinh Minh thầm nghĩ.

Sau đó đoàn người chấp nhận người Thief kia gia nhập.

Hỏi ra, mới biết tên là: Dieter.

Dieter Thief mặc dù là Thief, nhưng trên thực tế, là một con người phóng khoáng, thật thà.

Phải nói thế nào đây, cậu ta sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của cậu ta và người xung quanh.

Cậu ta kể cho mọi người về sinh hoạt ở căn cứ.

Cũng không có gì quá xa xỉ. Chủ yếu, mọi người sưu tập thức ăn từ siêu thị ở gần đó. Đồ dùng hàng ngày cũng không có nhiều. Chủ yếu, mọi người luyện tập kỹ nghệ. Ai có chức nghiệp gì thì luyện tập chức nghiệp đó. Ai không có chức nghiệp thì học kỹ năng của người có chức nghiệp, mong muốn nối nghiệp.

Thật là một cuộc sống khô khan.

Điều kiện vệ sinh của bọn họ cũng không tốt, thường xuyên có dịch bệnh.

May mắn, trong bọn họ có bác sĩ, có mục sư, có thể phần nào đó, kéo dài tính mạng.

Bọn họ là những người không kịp di cư tới cao ốc Avengers.

Chịu khổ, bị truy lùng và tàn sát quanh năm suốt tháng, bọn họ là những con người đáng thương, nhưng cũng rất cứng cỏi.

Mùa đông chịu rét, mùa hè chịu nóng, không có lò sưởi, không có điều hòa, ai trong đám người bình thường có thể chịu đựng được? Nhưng bọn họ chịu được.

Đáng thương là những gì mọi người đối xử bọn họ.

Nhưng cứng cỏi, là phẩm chất riêng của bọn họ.

Bọn họ đoàn kết, vì sinh tồn mà phấn đấu, vì kéo dài mà tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.

Ánh sáng đó, là ý chí.

Có vẻ, không giống các truyện tận thế nói như thế, ngươi lừa ta gạt.

Có lẽ, đó chỉ là truyện, cũng có lẽ, bọn họ đã đi qua giai đoạn đó.

Hoặc có lẽ, bọn họ có một thủ lĩnh, truyền cảm hứng cho đám người, khuyên bảo đám người cùng chống cự ngoại địch.

A, nhiều có lẽ lắm, nhưng không ảnh hưởng cậu tôn trọng bọn họ.

Có thể sinh tồn tại tận thế, đều là những người đáng giá được nâng ly tôn kính.

Đinh Minh thầm nhủ.

Văn minh, cần những người như thế.

Văn minh cần tình cảm tới sục sôi, cần ý chí tới bảo vệ.

Nó không cần cái gọi là Thần tới che chở.

Bởi vì Thần che chở, cùng lúc, sẽ đem nó biến thành đồ chơi.

Như có linh quang thiểm thước trong lòng Đinh Minh. Cậu lại hiểu ra một chút.

Mặc dù chưa gặp qua những người đó, nhưng cậu chỉ từ vài lời của Dieter Thief mà hiểu ra.

Thật không biết, nếu thật sự gặp mặt, cậu có thể đại triệt đại ngộ không? Sau đó phi thăng?

Bạn đang đọc Toàn Dân Ra Trận, Cứu Vớt Marvel DC sáng tác bởi yy15248533
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15248533
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.