Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trăm Phương Ngàn Kế

Tiểu thuyết gốc · 3237 chữ

Vừa ra đến nơi, Lâm Bằng đã cao giọng ra lệnh:

- Hỗ trợ ta phong ấn cửa hang.

Thân là đệ tử Thổ Sơn Phong, chuyên tu luyện các loại pháp môn thổ hệ, việc phá vỡ hay phong bế các loại hang động bằng đất đá chính là công việc thường ngày, xe nhẹ đường quen, không có gì khó khăn. Mà khi nghe được những lời này, Viên Thiệu và đám lâu la cũng hiểu ý, lập tức dàn thành trận hình, hỗ trợ Lâm Bằng thi pháp.

Răng rắc, theo Lâm Bằng vận chuyển pháp lực, từng viên đá nhỏ nằm rải rác ở địa phương xung quanh tự động bay lên rồi tụ lại ngay chính miệng của hang động. Pháp lực trong người Lâm Bằng tuôn ra càng lúc càng lớn, tốc độ liên kết của đất đá cũng mỗi lúc một nhanh, kết hợp với đám tay chân toàn lực hỗ trợ, chỉ sau mấy tức hơi thở, một phiến đá đủ lớn để lấp kín hang động đã hình thành.

Để cho chắn ăn, Lâm Bằng quyết định tiếp tục duy trì lực lượng bảo hộ phong ấn thêm một khoảng thời gian nữa. Y cho rằng thực lực Lập Thiên không yếu, rất có khả năng sẽ phá vỡ được cửa đá do y tạo ra. Huống hồ bên trong còn có cả giao long đang trú ngụ, nếu cả hai liều mạng tấn công lên thạch môn thì rất có thể sẽ đánh đổ nó. Cho nên dù cửa đá đã hình thành nhưng y vẫn cố sức thi pháp khiến cho càng nhiều đất đá hơn tụ tập lại, khiến cho cánh cửa đá dày đến năm tấc mới chịu thu tay.

Hoàn thành xong việc phong kín cửa hang, trên người Lâm Bằng và đám tay chân mồ hôi túa ra như tắm, xem chừng việc phong ấn cửa động còn vất vả hơn nhiều so với việc tiêu diệt giao long. Nhưng nhìn tới nhìn lui, Lâm Bằng vẫn cảm thấy chưa yên tâm, bèn hướng Viên Thiệu hất hàm ra hiệu. Viên Thiệu nhìn thấy ánh mắt này, không khó hiểu ra ý tứ, trong tay đột nhiên xuất hiện một xấp linh phù, chính là Định Sơn Phù.

Đệ tử Thổ Sơn Phong quen thuộc nhất chính là loại phù này, chuyên dùng để xây dựng các loại công trình bằng đá, tác dụng cố định tạm thời khung vách rất chi hiệu quả. Chỉ cần dán nó lên, đất đá bên trong phạm vi hiệu lực sẽ liên kết chặt chẽ với nhau như núi lớn sừng sững, rất khó phá vỡ. Mà đồng thời dán nhiều Định Sơn Phù như vậy, cánh cửa đá sẽ cứng rắn không khác một ngọn núi bao nhiêu, hoàn toàn không phải một tu sĩ Ngự Khí kỳ có khả năng phá hủy được.

Thực hiện xong xuôi mọi việc, Viên Thiệu lùi lại phía sau, nhường lại không gian cho đám người Lục Phong. Lục Phong thấy thế liếc Cao Bình ở gần đó, nói:

- Cao Bình sư đệ, đến lượt ngươi rồi.

Cao Bình nghe thế dõng dạc bước ra, trong tay xuất hiện một chiếc chuông nhỏ. Chiếc chuông này chính là pháp bảo gia truyền của gia tộc họ Cao, dĩ nhiên cũng là một loại pháp bảo cao giai, uy lực mạnh mẽ, giá trị liên thành.

Chuông nhỏ bị Cao Bình ném đi, tiếp sau đó một chỉ điểm ra, bất ngờ giữa không trung đứng sững lại rồi xoay tròn như lốc xoáy. Chuông nhỏ càng xoay càng lớn, kim quang trên thân tỏa sáng như mặt trời nhỏ, không gian bị kim quang bao phủ giống như xảy ra biến hóa to lớn khó nhìn thấy bằng mắt thường nhưng mờ mờ ảo ảo khiến cho người xem có cảm giác lạnh sóng lưng.

Chỉ một lát sau, chuông nhỏ đã lớn như vại nước, miệng chuông hướng thẳng xuống bên dưới, kim quang tỏa ra bao phủ một vùng rồi ngự tại nơi đó như một đỉnh Tu Di sơn cỡ nhỏ. Lâm Bằng quan sát một thôi một hồi, thấy chuông lớn sừng sững nằm đó không phản ứng, tò mò hướng Lục Phong hỏi:

- Chiếc chuông này có tác dụng gì? Thoạt nhìn uy lực không tệ.

Lục Phong đáp:

- Không có gì. Tiểu tử kia tu luyện Viễn Li Thuật, chỉ bằng phiến thạch môn kia là ngăn không được hắn. Có chiếc chuông nhỏ này, không gian phạm vi dưới miệng chuông sẽ bị định trụ, Viễn Li Thuật mất đi tác dụng. Kết hợp với chỗ Định Sơn Phù kia của ngươi, đừng nói một tiểu tử như hắn, ngay cả chân truyền đệ tử đến đây cũng trốn không thoát.

Nghe xong, Lâm Bằng trố mắt kinh ngạc, cảm thấy vị sư huynh tên Lục Phong này đúng là suy nghĩ quá chu toàn rồi. Ngay cả y muốn đối phó Lập Thiên cũng chưa từng nghĩ đến điểm này, vậy là đối phương lại tính đến, xem chừng thù oán giữa Lập Thiên và đối phương còn lớn hơn cả mình nha.

Bên cạnh, Cao Bình vẫn bình tĩnh thi pháp, nghe Lâm Bằng và Lục Phong đối thoại, nhẹ giọng giải thích:

- Linh Lung Chung này là tổ tiên Cao gia truyền thừa, là một loại pháp bảo phật môn chuyên dùng hàng phục yêu ma quỷ quái. Hiện nay, bằng năng lực của ta không cách nào kích phát toàn bộ uy năng của nó, bất quá hai ba thành thì vẫn có thể.

- Một khi phong ấn trên chuông khai mở, không gian bên dưới sẽ bị định trụ, muốn dùng độn không thuật chạy trốn là điều không thể. Không những thế, bất kỳ sinh linh nào ở bên trong phạm vi phong ấn bao phủ pháp lực sẽ bị trấn áp, tu vi mười phần còn không đến một, yêu ma quỷ quái đều phải quy hàng.

- Hay, nói rất hay.

Lâm Bằng vỗ tay tán thưởng khen:

- Cao Bình sư đệ, lần tiêu diệt giao long này công lao của ngươi không nhỏ đâu. Đợi tiểu tử kia cùng giao long lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ tiến vào hốt trọn một mẻ. Đến lúc đó, nhất định không thiếu phần của ngươi.

Cao Bình khách sáo đáp:

- Lâm Bằng sư huynh quá lời, chỉ là góp chút sức mọn mà thôi.

Mọi chuyện kể ra thì chậm, nhưng thực tế diễn ra rất nhanh. Từ khi cả đám gặp phải giao long cho đến khi bọn họ trở ra ngoài tiến hành giam giữ Lập Thiên và Vương sư huynh ở bên trong thì thời gian còn chưa đầy năm phút đồng hồ.

- Con mẹ nó, tên cẩu nô tài Viên Thiệu, đợi ta thoát ra ngoài thì ngươi đừng có trách.

Cùng lúc đó, Lập Thiên ở trong hang không kìm chế được cơn giận chửi bới một câu, chỉ đáng tiếc người cần nghe lại không nghe thấy. Vốn dĩ định giấu diếm thực lực chờ đợi kẻ thù không đội trời chung xuất hiện, nào ngờ tên thiếu đà chủ kia còn chưa thấy tăm hơi thì đã bị đám đồng môn dẫn vào hang hùm miệng cọp rồi, muốn không tức giận cũng khó.

Mới rồi Lập Thiên và Vương sư huynh đều bị giao long đánh trúng người, may mắn trên thân cả hai đều có dán Bảo Mệnh Phù nên mới tránh khỏi một kiếp. Chỉ là hỏa lực của giao long phóng ra quá mạnh, mặc dù phần lớn bị Bảo Mệnh Phù ngăn cản tuy nhiên lông tóc và một số mảnh y phục không tránh khỏi bị hỏa diễm đốt cho cháy xém, bốc mùi khét lẹt.

Thực tế ngay khi nhìn thấy đám người Lâm Bằng Lục Phong rời đi thì Lập Thiên đã dự tính ôm theo Vương sư huynh cùng đi ra ngoài. Chỉ có điều hắn cũng không ngờ tới Viên Thiệu vậy mà hành động quá mức cẩn thận, lúc bản thân định dùng Viễn Li Thuật lén lút bám theo phía sau thì đã nghe thấy Viên Thiệu hò hét kêu gọi đám sư huynh đệ đồng môn tổng toàn lực tấn công vào phía trong, khiến hắn không cách nào theo chân bọn họ được.

Lúc đó tình thế hết sức căng thẳng, sau lưng là giao long đuổi giết tới, trước mặt là vô số đao quang kiếm ảnh bay mù trời, dù tiến hay lùi đều là hành động vô cùng mạo hiểm. Lập Thiên biết rõ, chỉ cần hắn bị thương, dù là bị ai đả thương thì kết cục đều chỉ có một, hắn và Vương sư huynh sẽ bị giao long nuốt vào bụng, chết không toàn thây.

Nhớ lại nhiệm vụ phù chiếu chính mình gian gian khổ khổ mới hoàn thành, phần thưởng còn chưa nhận tới tay, tương lai dài rộng đang chờ đợi hắn, còn cả mối thù của què gia gia còn chưa trả, hắn làm sao cam tâm bỏ mạng tại đây cho được. Làm như thế chẳng phải khiến cho Lâm Bằng và Lục Phong càng có thêm lý do để mổ bò giết trâu ăn mừng hay sao?! Không thể, hắn sẽ không bao giờ cho kẻ thù có cơ hội đó.

- Nếu ta đánh lừa đầu giao long này cùng đám người Lâm Bằng Lục Phong xông ra ngoài thì sao nhỉ? Thực muốn xem xem, một khi giao long chạy ra ngoài, đám khốn kiếp các ngươi dùng cách gì thu phục nó.

Cũng không mất nhiều thời gian phân tích lợi hại trong đó, ý tưởng vừa lóe lên thì Lập Thiên đã chớp thời cơ thực hiện ngay. Hắn quyết định dẫn dụ con giao long này chạy theo mình một đoạn ra phía ngoài hang động, sau đó âm thầm sử dụng Viễn Li Thuật chạy ngược trở vào bên trong. Khi đó, giao long sẽ tưởng nhầm hắn đã trốn thoát ra ngoài, sẽ liều mạng đuổi về phía trước, cuối cùng theo đuôi đám người Lục Phong Lâm Bằng chạy ra khỏi hang.

Nếu như kế hoạch thành công, giao long sẽ khiến đám người Lâm Bằng Lục Phong rơi vào tình huống rất chi là đau đầu nhức óc. Nếu không dốc toàn lực ngăn cản nó, khẳng định sẽ để nó chạy thoát. Còn nếu toàn lực ngăn cản, mình và Vương sư huynh sẽ có cơ hội thoát khỏi vòng vây, sau đó có thể tìm tới Mặc Nghiên sư huynh tố cáo bọn chúng, đúng là việc tốt không gì bằng.

Nhưng Lập Thiên càng không nghĩ tới, thứ súc sinh này tuy chưa mọc sừng nhưng đầu óc cũng không hề ngu dốt một chút nào, hơn nữa còn có một cái mũi vô cùng nhạy cảm. Khi hắn ôm theo Vương sư huynh độn không lén lút chạy về phía ngược lại thì giao long cũng lập tức ngừng việc truy đuổi, nó không vội vàng xông lên mà đứng một chỗ dùng mũi ngửi ngửi, sau khi phát hiện ra khí tức kẻ thù mới tiếp tục truy sát tới.

Mà lúc này, đám người Lâm Bằng Lục Phong đã chạy ra cửa động, khoảng cách so với giao long rất xa, xa hơn nhiều so với hắn và Vương sư huynh. Cho nên khi giao long đánh hơi thì hai người là đối tượng đầu tiên bị giao long phát hiện ra. Một phần khác là do Vương sư huynh bị thương nặng, trên người huyết tương còn chưa khô lại, mùi huyết khí nồng đậm lan tỏa khắp nơi, càng khó thoát khỏi khứu giác thính nhạy của giao long.

Vậy là khi hai người vừa chạy ngược trở lại, giao long cũng không tiếp tục xông ra cửa hang mà đuổi theo cả hai chạy vào bên trong, khiến Lập Thiên hết đường nói nổi.

- Thứ to xác này, ngươi ăn gì mà khôn thế. Hai người chúng ta từ đầu chí cuối không đắc tội gì ngươi nha, đuổi giết không tha như vậy mà làm gì.

Lập Thiên một mạch chạy vào sâu trong hang, vừa chạy vừa không ngừng chửi trời mắng đất, cảm thấy nhân sinh bất hạnh quá đi thôi. Bản thân không làm gì sai, thế mà đi đâu cũng bị kẻ thù đuổi giết, hết người thì lại đến thú, có để cho người ta sống không chứ.

- Không ổn, cứ mang theo Vương sư huynh viễn độn thế này tu vi hao hụt quá nhanh, khoảng cách lại không đủ xa, rất khó thoát khỏi giao long truy sát. Trước mắt chỉ có thể tạm thời đặt huynh ấy ở một chỗ, chính mình dẫn dụ giao long đi chỗ khác mới tốt.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên tăng tốc độ viễn độn lên mức tối đa, cố tình bỏ rơi giao long một đoạn thật xa. Khi thấy cả hai đã thoát khỏi tầm nhìn của nó, Lập Thiên lấy trong người ra một đạo Bế Khí Phù dán lên người Vương sư huynh, đồng thời thi pháp kích hoạt nó.

Nhân lúc giao long còn chưa kịp đuổi tới, Lập Thiên đặt Vương sư huynh sau một tảng đá lớn, sau đó chạy ra bên ngoài kiểm tra. Xác định từ phía ngoài không thể nhìn thấy đồ vật giấu đằng sau hắn mới yên tâm, tin tưởng cách làm này chắc chắn sẽ qua mắt được đầu giao long kia.

Chiến đấu với giao long một hồi, Lập Thiên sớm đã nhìn ra điểm mạnh điểm yếu của nó. Trên người giao long hiện tại, điểm yếu nhất có lẽ chính là đôi mắt, độ tinh tường của thị giác đem so sánh với những giác quan còn lại thì thua kém một trời một vực, có thể lợi dụng.

Suy nghĩ cẩn thận sẽ không khó hiểu ra, việc giao long có năng lực truy đuổi hai người mà không bị mất giấu đều nhờ vào cái mũi tinh tường có thể đánh hơi được mùi của kẻ địch từ khoảng cách rất xa. Còn việc nó nhận diện được vị trí đám người mà công kích dưới bóng tối đều là nhờ vào thính giác nhạy bén, có thể nghe được động tĩnh phát ra dù là rất nhỏ.

Sở dĩ giao long có thể hung hăng tấn công đám người bọn họ bên trong hang động chẳng qua là nhờ vào lớp vảy rắn chắc như sắt thép, căn bản không sợ đất đá làm tổn thương mà thôi, hoàn toàn không phải vì nó có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Nếu đúng là như vậy, Bế Khí Phù hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề bản thân đang gặp phải. Bởi vì công dụng của Bế Khí Phù chính là phong ấn khí tức của một người, không cho nó thoát ra bên ngoài, có thể loại bỏ hoàn toàn khả năng bị thần niệm truy quét hoặc khứu giác theo dõi.

Bế Khí Phù không phải là một loại công pháp phong bế khí tức bản thân, nhưng công năng so với Bế Khí Thuật cũng không khác biệt bao nhiêu. Đây là loại phù triện chuyên dùng đối phó với những đối thủ có tu vi cao, nhất là người đã đúc ra nguyên thần. Bởi vì người đã đạt đến cảnh giới Diệt Thần, dù không cần dùng mắt nhìn thì thần niệm tỏa ra vẫn có thể cảm ứng được sự biến động của khí tức trong một phạm vi nhất định, từ đó lần theo tới.

Mà Bế Khí Phù lại có công dụng ngăn cản khí tức từ bên trong thoát ra ngoài, đồng nghĩa với việc linh khí trong thiên địa phạm vi xung quanh một người sẽ không bị khí cơ nội thể gây ảnh hưởng trong một khoảng thời gian nhất định. Nhờ đó, bất kỳ ai muốn dùng thần niệm hay khứu giác cảm ứng khí tức đều sẽ mất đi hiệu quả vốn có.

Hiện tại Lập Thiên đặt Vương sư huynh sau tảng đá lớn, không gian tối đen như mực, Vương sư huynh thì ngủ say không phát ra âm thanh, trên người dán Bế Khí Phù, nhìn chung sẽ chẳng khác một cái tượng đá bao nhiêu. Trên lý thuyết dù giao long có đứng ngay một bên thì cũng không cách nào nhận biết có một miếng thức ăn đang nằm chềnh ềnh sau tảng đá này được.

Làm xong mọi việc, Lập Thiên không vội chạy đi mà đứng một góc quan sát. Giao long lúc này đã đuổi theo tới, đứng ngay cạnh tảng đá ngửi ngửi nhưng không phát hiện ra gì. Tình huống phát sinh đều đã bị Lập Thiên chính mắt trông thấy, xác định cách làm của mình là đúng, hắn vội nhảy ra ngoài, hét vang:

- Đồ to xác, ta ở đây này.

Lập Thiên nhảy ra trước mặt giao long, bày ra động tác khiêu khích rồi phóng vụt đi. Giao long thấy thế gầm lên đầy giận dữ, lại thổi tới một luồng hỏa xà rồi quất đuôi phóng theo.

Trong hang động vừa dài vừa rộng, một người một giao kẻ đuổi người chạy, công kích từ miệng giao long không ngừng đánh loạn, đánh cho núi đá phía trên chấn động ầm ầm, rung động lan tỏa bốn phương tám hướng, ngay cả đám người Lâm Bằng Lục Phong cách đó mấy dặm cũng dễ dàng cảm nhận được.

Đang phi hành, Lập Thiên bất ngờ đổi hướng, chạy ngược ra phía cửa hang. Trong suy nghĩ của hắn, nếu không thể khiến giao long một thân một mình xông ra ngoài, chính mình mang theo nó xông ra ngoài cũng không tệ lắm. Dù sao khi cả hai cùng xông ra, đối với đám người Lục Phong Lâm Bằng cũng là một nan đề khó giải vậy.

Như lý giải trước đó, nếu bọn chúng tập trung đối phó mình, giao long sẽ chạy thoát. Mà nếu toàn lực đối phó giao long, mình sẽ có cơ hội đào tẩu. Chỉ cần có cơ hội, tấm Thông Linh Phù trong tay sẽ khiến cho bọn chúng hối hận không kịp.

Nhưng nếu như một mình liều lĩnh chạy ra ngoài thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Đối diện sự bao vây của đám người Lâm Bằng Lục Phong, khả năng sống sót sẽ rất thấp. Nhiều khi ném đi Thông Linh Phù mà giám sự còn chưa kịp đến thì mình đã mất mạng rồi. Đến lúc đó người chết không đối chứng, đám người kia muốn nói gì chả được.

Tính toán kỹ càng, Lập Thiên xác định phải thử một lần cho biết. Chỉ bất quá sự đời vốn là như vậy, bản thân dự tính là một chuyện, thực tế diễn ra lại là một chuyện khác. Ra đến nơi thì Lập Thiên mới phát hiện cửa hang đã bị người ta phong bế mất rồi, kín kẽ không một khe hở, không một tia sáng mặt trời nào có thể xuyên vào.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.