Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chui Đầu Vào Rọ

Tiểu thuyết gốc · 2247 chữ

Nửa tháng sau, rút cuộc thì đám người Lâm Bằng sư huynh cũng hoàn thành dò xét địa phương nhiệm vụ phù chiếu yêu cầu, đồng thời thu hoạch thêm được không ít các loại linh thảo, yêu đan trân quý. May mắn thay trong khu vực bọn họ đảm nhiệm không xuất hiện yêu thú cao giai cho nên quá trình khảo sát tương đối dễ dàng, cả nhóm không chịu bất kỳ thiệt hại về nhân mạng nào.

Nhưng ở những địa điểm khác cách đó khá xa, không chỉ mỗi nhóm người Lục Phong bị một đầu giao long làm khó mà mấy nhóm chiến tu đệ tử khác của Thủy Phong Sơn, Mộc Phong Sơn, Lôi Phong Sơn cũng lần lượt gặp phải một vài đầu yêu thú cao giai như yêu hạt, yêu cáp, yêu điểu, thực lực vô cùng cường đại. Các thành viên trong nhóm người chết kẻ bị thương, con số thương vong ngày càng tăng cao.

Đối diện tình huống này, đa phần đều lựa chọn cách làm giống như nhóm người Lục Phong, trước mắt sử dụng thật nhiều loại pháp khí pháp bảo uy lực lớn để chế ngự yêu thú, sau đó lợi dụng một số loại trận pháp vây khốn đặc thù và sự cản trở của địa hình rừng núi để khốn trụ chúng ở một chỗ. Đợi khi nhóm chiến tu đệ tử lân cận hoàn thành phù chiếu nhiệm vụ thì sẽ mời chào đối phương cùng tham gia vào công cuộc tiêu diệt yêu thú kèm theo một số lợi ích nhất định.

Lúc này, nhóm người Lâm Bằng sư huynh sau khi hoàn thành nhiệm vụ phù chiếu, không chút chậm trễ đi tìm hai người Lập Thiên và Vương sư huynh để thương lượng.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi cảm thấy đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?!

Lập Thiên nghe xong thì cười hì hì, nói:

- Lâm Bằng sư huynh, vừa rồi ngươi nói nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi phải không?

- Đúng vậy, đích thị đã hoàn thành. Chỉ bất quá nội quy phù chiếu nói rõ, nếu nhận được yêu cầu giúp đỡ từ chư vị sư huynh đệ đồng môn thì những người khác cần dốc toàn lực giúp đỡ. Cho nên đối với đề nghị của đám người Lục Phong, về tình về lý chúng ta đều nên xuất thủ tương trợ.

- Ồ, nói cũng có lý. Bất quá nếu đã như vậy, mọi người cứ việc đi đi. Ta và Vương sư huynh tu vi thấp kém, đi theo chỉ tổ cấn cái tay chân, thiết nghĩ vẫn nên sớm thông báo cho Mặc Nghiên sư huynh một tiếng rồi trở về tông môn thì hơn. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, nếu gặp được Mặc Nghiên sư huynh ta sẽ thay mọi người chuyển lời là được. Đều là sư huynh đệ với nhau, mọi người không cần cám ơn ta đâu.

Lập Thiên hồ hởi đưa ra chủ ý, nhưng nội tâm vẫn không ngừng đặt vào biểu hiện của đám người Lâm Bằng sư huynh. Bởi vì ngay khi nghe được đề nghị của đối phương thì hắn cũng đồng thời nghe ra âm mưu ẩn giấu bên trong đó, không chút do dự mà thẳng thừng từ chối. Hiện giờ còn nhìn thấy bộ dạng bất mãn trên mặt Viên Thiệu thì càng tin tưởng bội phần vào phán đoán của mình.

Thế gian làm gì có chuyện tự dưng người lạ mang chỗ tốt đến dâng cho mình, huống chi người lạ đó lại chính là kẻ thù không đội trời chung. Còn về đám người Lục Phong thì càng khỏi phải nói, cái lần bị chính mình đùa nghịch uy phong ở Kinh Văn Các chắc hẳn đám này đã ghi thù rồi, bây giờ đang yên đang lành lại đưa ra chủ ý quái gở như vậy, nói không có ý đồ bất chính thì có chó nó tin. E rằng Lục Phong mời chào nhóm người bên mình tham gia chính là vì muốn tìm cơ hội trừ khử mình mà thôi.

- Ta cũng không có ngu nha!

Lập Thiên nghĩ thầm trong bụng, ánh mắt kiên nghị nhìn Lâm Bằng, một bộ ngươi có nói gì cũng vô ích thôi, ta đều nhất quyết không đi. Khi Lâm Bằng nhìn thấy biểu biện này của Lập Thiên, tức khắc nhận ra bản thân không có khả năng thuyết phục được hắn, bèn quay sang chỗ Vương sư huynh hỏi lớn:

- Vương sư đệ, còn ngươi thì sao?

- Lâm Bằng sư huynh, ta, ta...

Vương sư huynh bị hỏi, nhất thời một bộ khó xử đầy mặt, lúc thì nhìn Lâm Bằng, lúc thì nhìn Lập Thiên, không biết nên quyết định thế nào cho phải. Đối với gã mà nói, có được ngần này chiến tích thì đã thỏa mãn lắm rồi, không dám đòi hỏi gì thêm, đầu giao long kia có bị tiêu diệt hay không cũng chả quan trọng.

Mấy ngày qua đi cùng Lập Thiên, Vương sư huynh nhận được không ít chỗ tốt. Vị tiểu sư đệ này vô cùng hào phóng, chỉ cần gặp phải yêu thú cấp thấp đều sẽ để gã xông lên, bản thân thì đứng một bên hỗ trợ ngăn chặn yêu thú chạy trốn cho đến khi gã bắt được mới thôi. Nhờ thế mà dù địa phương cả hai dò xét được không lớn nhưng số lượng chiến công mà gã đạt được lại không nhỏ, so với mục tiêu đặt ra trước đó đã nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.

Hôm nay, nhiệm vụ phù chiếu đã hoàn thành, phương án tốt nhất là bọn họ cần nhanh chóng trở về tông môn phụng mệnh, tránh cho đêm dài lắm mộng. Chỉ bất quá Lâm Bằng sư huynh là nhóm trưởng, lời nói vẫn có trọng lượng. Hơn nữa trước khi tham gia phù chiếu tông môn cũng đã phân phó xuống, nói rằng khi yêu thú trong phạm vi rà soát chưa tiêu diệt hết thì nhiệm vụ phù chiếu không được tính là hoàn thành.

Điều này đồng nghĩa với việc, nếu đám người Lục Phong không thể thuận lợi giết chết đầu giao long kia, phù chiếu sẽ chưa kết thúc. Mà nếu chẳng may đám người Lục Phong bị giao long giết chết thì nhiệm vụ tiêu diệt giao long sẽ giao cho một nhóm khác, tiếp diễn như vậy đến khi đầu giao long kia bị tiêu diệt, hoặc toàn bộ thí sinh tham gia phù chiếu chết hết thì mới thôi.

Cho nên đối với một vị trưởng nhóm như Lâm Bằng sư huynh, dù là vì lợi ích cá nhân hay là vì trách nhiệm tập thể, y chỉ có thể chấp nhận việc hợp tác này. Còn mình thân là một thành viên trong nhóm, đối với quyết định của nhóm trưởng không thể không nghe theo.

Vương sư huynh suy nghĩ thật lâu, gã biết bản thân khó mà làm ra hành động giống Lập Thiên được. Dù sao đối phương có chưởng môn chống lưng, có công trạng gia thân, mà mình thì chỉ là một đệ tử xuất thân hàn môn, tu vi thấp kém, không có tên tuổi. Tương lai của mình ở Phong Thổ Sơn còn phụ thuộc rất nhiều vào vị Lâm Bằng sư huynh này, cho nên dù trong lòng không muốn cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

- Tiểu Thiên sư đệ, nếu ngươi không muốn tham gia thì cứ về trước đi. Gặp được Mặc Nghiên sư huynh, dâng lên yêu đan cùng linh thảo coi như xong việc rồi. Bây giờ ta phải cùng Lâm Bằng sư huynh đi tiêu diệt giao long, đợi khi giết chết nó xong sẽ về sau vậy.

Nói xong, Vương sư huynh mặt buồn rười rượi hướng Lâm Bằng nói:

- Lâm Bằng sư huynh, ta đi với mọi người là được.

Thấy thế, Lâm Bằng nở một nụ cười rạng rỡ, thế nhưng trong đáy mắt lại xuất hiện một tia nham hiểm ác độc.

- Vậy mới đúng chứ. Vương sư đệ, sư huynh quả nhiên không nhìn nhầm ngươi.

Dứt lời đoàn người liền hướng phía đông nam mà đi.

- Chết tiệt. Dám dùng Vương sư huynh làm đá lót đường, mấy người các ngươi được lắm.

Lập Thiên đứng tại chỗ tức giận gầm lên một tiếng, một chưởng bất ngờ đánh ra, đánh gãy một gốc cây đại thụ gần đó. Vừa nãy, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Lâm Bằng là biết ngay trong đầu đối phương đang toan tính điều gì.

Rõ ràng đối phương đã dự liệu trước việc mình không đồng ý, cho nên mới lợi dụng Vương sư huynh ép mình phải tham gia. Nếu mình không tham gia, tính mạng của vị sư huynh này chỉ e khó bảo toàn. Đến khi đó, kỳ trân dị bảo trên tay vị này không cần nói cũng biết sẽ bị đối phương chiếm đoạt mất.

Còn nếu mình tham gia, không ai biết phía sau đang chờ đợi điều gì. Chỉ tính riêng hai người Lâm Bằng và Viên Thiệu đã đủ đau đầu rồi, bây giờ có mặt đám người Lục Phong và Cao Bình nữa, thực không biết mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Đứng trước hai sự lựa chọn đầy khó khăn, Lập Thiên rựt tóc bứt tai, vừa tức giận vừa chán nản, chợt minh bạch đạo lý cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trong khi thực hiện nhiệm vụ phù chiếu, bất cứ lúc nào hắn cũng luôn đề phòng sự tấn công của đám ma tu Trường Sinh Phái. Bởi vì hắn biết, đám người này không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện.

Vậy mà giờ đây, khi mọi chuyện đã đi đến hồi kết tốt đẹp thì bất ngờ lại rẽ sang một phương hướng khác khiến hắn không kịp trở tay. Lập Thiên dĩ nhiên biết đám người Lục Phong là ai, càng biết ý đồ của bọn họ là gì. Bọn họ đề nghị hợp tác với đám người Lâm Bằng chính là vì hắn, nếu không thì sớm đã tìm nhóm khác có thực lực cao hơn rồi.

Rất có khả năng ngay cả đám người Lâm Bằng cũng không biết ý đồ chân chính của đám người Lục Phong là gì. Hoặc cũng có thể bọn họ biết được nhưng cũng thuận nước dong thuyền, muốn thông qua đám người Lục Phong đối phó hắn. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần hắn tham gia, hai người này chắc chắn sẽ dùng vô số thủ đoạn để đẩy hắn vào con đường chết.

Huống hồ theo lời Lâm Bằng nói, đầu giao long kia tu vi không quá cao, nằm trong tầm khả năng đối phó của bọn họ đích thị có quá nhiều điểm nghi vấn. Bởi vì nếu nằm trong khả năng đối phó, nhóm người Lục Phong làm sao lại chịu chia sẻ phần chiến công cho bên mình đây?!

Loại bào chữa lộ liễu này rõ ràng là đối phương vội vội vàng vàng nghĩ ra để đối phó cho có lệ, cho nên hoàn toàn có thể tin rằng đầu giao long kia thực lực rất mạnh, đã vượt quá khả năng đối phó của một tu sĩ luyện khí tầng năm rồi. Chỉ có như vậy mới khiến đám người Lục Phong nhượng bộ, tình nguyện chia sẻ một phần cơ duyên quý giá bậc này.

Ngược lại bằng vào tu vi Ngự Khí tầng bốn của mình hiện nay, đối phó với yêu thú cấp năm thì còn được, ít ra còn có thể dùng chút mưu mẹo thủ thắng. Nhưng nếu gặp phải yêu thú cấp sáu mà nói, so với tự tìm chết cũng không khác gì nhau.

Đừng nói cùng giao long ngạnh kháng, ngay cả chỗ linh phù của mình mang theo dù uy lực cao hơn nữa cũng chưa chắc gì có thể chạm vào được người chúng, nói chi tới việc giết chết chúng chứ. Một khi khí tài dùng hết, có mười cái như mình gộp lại cũng không đủ để nó nhét kẽ răng nữa.

- Ta phải làm sao bây giờ?! Không đi, Vương sư huynh chắc chắn sẽ chết. Nếu đi, chính mình có khả năng sẽ cùng vị kia táng thân một chỗ. Haiz

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lập Thiên vẫn không nỡ lòng nào bỏ mặc Vương sư huynh để trở về một mình. Nói gì thì nói, vị này có ân với hắn, hắn không thể lấy oán báo ân được. Cổ nhân nói giúp người thì giúp đến cùng, sinh ra đã ở kiếp người, dù năng lực có hạn nhưng nghĩa khí thì không thể thiếu nha.

Giả như bây giờ chính mình bỏ mặc đối phương, đối phương toàn mạng trở về thì không sao, chẳng may đối phương bỏ mạng tại đây, lương tâm của mình về sau khó mà an ổn, đại đạo sẽ càng trở nên xa vời. Nghĩ vậy, Lập Thiên quyết định bám theo đám người Lâm Bằng sư huynh xem bọn họ muốn làm cái gì rồi mới tính tiếp.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.