Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh Biến Hắc Long Thành

Tiểu thuyết gốc · 3095 chữ

Nội điện Kinh Văn Các. Lần đầu tiên tiến vào, Lập Thiên không khỏi choáng ngợp trước số lượng kinh quyển đang có mặt ở đây. Dù là ở tầng một, số lượng kinh quyển đã nhiều đến mức lấp kín tất cả các giá gỗ năm tầng cao quá đầu.

Ngẫu nhiên lật mở vài cuốn, Lập Thiên chợt phát hiện ra rất nhiều điển tịch nằm ở tầng một và tầng hai không phải là pháp môn tu luyện mà là kiến thức trong tu hành giới, ghi chép đủ các loại yêu thú, dị vật, linh thảo, đan dược, cảnh giới tu luyện, các nhân vật kỳ tài từ cổ chí kim cùng con đường tu hành của họ, vân vân và vũ vũ.

Đến tầng thứ ba, số lượng điển tịch càng đông đảo hơn. Ở đây không chỉ tồn tại các loại pháp môn chiến đấu căn bản dành cho nội môn đệ tử mà bên cạnh đó cũng bao gồm những loại thuật pháp phục vụ công việc hằng ngày như thủy thuật luyện đan, hỏa diễm tôi thiết, trích khí họa phù, vô cùng đa dạng.

Nhưng chỉ sau nửa canh giờ tìm kiếm, một vấn đề tương đối đau đầu đã xuất hiện. Ở giữa rừng điển tịch phong phú bạt ngàn, muốn tìm ra loại pháp môn cần tìm cũng là việc làm hết sức khó khăn, đừng nói chi lựa chọn ra pháp môn phù hợp để gắn bó lâu dài.

Có thể nói, ngoại trừ những người quanh năm suốt tháng sống ở đây, ăn nằm với chỗ điển tịch này, hiểu rõ mỗi một loại đến từng chân tơ kẽ tóc họa chăng mới biết người vào cần lựa chọn loại nào cho phù hợp với bản thân. Còn không thì chắc chắn không thể chọn được, dù chọn được cũng sẽ chọn nhầm mà thôi.

Nhớ lại tình huống phát sinh cách đây không lâu, Lập Thiên bỗng chốc lâm vào trầm mặc.

- Đám người kia có ác ý với ta, xem chừng là không muốn ta chọn được pháp môn đúng đắn nên mới không theo vào. Hơn nữa ta lần đầu đến đây, cứ mò mẫm thế này cũng không phải cách. Tốt nhất là cứ tìm theo cái ta đã biết, đã nghiệm chứng được năng lực thực tế sẽ khả thi hơn. Để ta nhớ lại một chút...

- Viễn Li Thuật, thuật này phải tu luyện chắc rồi. Ngày trước ở Đồ Ma Lĩnh các sư huynh nội môn nhờ vào chúng mà thoát khỏi sự truy sát của quỷ thi, vô cùng hữu dụng. Luyện thành thuật này, dù đánh không lại cũng có thể bỏ của chạy lấy người, tốt không gì bằng.

- Tịch Linh Thuật, chuyên dùng tẩy luyện căn cơ, cái này thì càng phải luyện. Nghe Vương sư huynh nói nó tác dụng rất lớn, có ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả của thiên thứ ba trong Ngưng Khí Tụ Linh Thuật, không thể xem thường. Đối với ta thì càng cần thiết.

- Bình Chướng Thuật, tạo kết giới phòng thủ quanh thân, chống lại các loại tấn công bất ngờ của kẻ địch rất chi hữu hiệu, cái này cũng phải luyện. Ai mà biết đang yên đang lành có con rắn nào chui ra cắn một miếng hay không chứ, cẩn thận vẫn hơn.

- Khống Linh Thuật, Phi Kiếm Thuật, Viễn Li Thuật, Tịch Linh Thuật, Bình Chướng Thuật, chỗ pháp môn này có vẻ như đã tương đối đầy đủ rồi. Luyện khí, phòng thủ, đào mệnh đều đã có, còn thiếu tấn công nữa.

- Ta tay chân nhỏ yếu, theo lời đại trưởng lão hẳn không nên dùng tay không chọi địch, dùng binh khí vẫn là phù hợp nhất. Mà ta thì chỉ thích mỗi dùng kiếm, hay là chọn một bộ kiếm pháp xem sao. Haiz, cứ quyết định như vậy.

Xác định ra loại pháp môn cần mượn xong, Lập Thiên mới bắt đầu tiến hành tìm kiếm.

Phải biết ở Kinh Văn Các có quy định ký danh đệ tử chỉ được phép mượn tối đa ba cuốn, từ ngoại môn trở lên thì cũng chỉ được mượn tối đa năm cuốn. Quy định này ngoài không để số lượng công pháp giảm xuống quá thấp ra còn giúp các đệ tử không bị phân tâm bởi tu luyện quá nhiều loại pháp môn cùng lúc, ảnh hưởng tiêu cực đến tâm cảnh.

Bên trong Kinh Văn Các, công pháp được phân chia theo một số hình thức nhất định, cái thì phân theo hình thái lực lượng như kim, mộc, thủy, hoả, thổ... Cái thì phân theo dạng binh khí tu luyện như đao, thương, kiếm, kích... Cái thì phân theo chủ đề muốn hướng tới như đúc khí, hoạ phù, luyện đan...

Nói chung hệ thống các loại điển tịch và công pháp bổ trợ được liệt kê rất khoa học, chỉ cần là người đã nắm được cách bố trí thì dù nhắm mắt cũng có thể tìm ra được thứ mình muốn tìm. Chỉ bất quá do Lập Thiên là người mới, cái gì cũng lạ lẫm nên tốc độ tìm kiếm có hơi chậm một chút.

Mãi cho đến khi dạ dày sôi lên sùng cục Lập Thiên mới biết đã đến giờ cơm trưa. Hắn mang năm bộ công pháp đã tuyển chọn chuẩn bị rời khỏi.

Ngay tại cửa lớn, Lục Phong cùng đám tay chân vẫn đang ở đó.

- Tiểu tử kia chọn lâu như vậy, nhiều khả năng là đang không biết chọn món nào rồi đây.

- Hắn ta lần đầu tiên đi vào, lại không có người chỉ điểm, chọn đúng được mới lạ đấy. Ở tầng một và tầng hai thì cũng thôi, dù sao ở đó không có nhiều loại công pháp tu luyện, muốn chọn nhầm cũng khó. Nhưng một khi tiến vào tầng ba, chủng loại pháp môn nhiều vô số kể, nếu không xác định phương hướng từ trước, mười phần sẽ chọn nhầm không sai đâu.

- Hừ, cầu trời cho tiểu tử kia chọn nhầm. Đặt sai nền móng, để xem tương lai của hắn có thể đi xa đến đâu.

- Đúng vậy. Tạm thời cứ mặc cho hắn đắc chí. Đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đích thân dạy cho hắn một bài học. Đến lúc đó, các ngươi đừng có tranh với ta đấy.

Đám người Lục Phong vừa nói vừa hào hứng nhìn nhau, trong đầu thì hình dung về cảnh tượng sẽ phát sinh trong tương lai.

Tu luyện nhầm loại công pháp nói thì đơn giản nhưng lại vô cùng tai hại. Hao tốn thời gian vô ích chưa tính, nhiều khi có loại công pháp khắc chế lẫn nhau, tu luyện cái này rồi thì không thể tu luyện cái kia, tu luyện cả hai thì sẽ khiến căn cơ bất ổn, càng lên cao càng dễ tẩu hỏa nhập ma.

Còn nếu bỏ dở giữa chừng thì kết quả cũng chẳng khá hơn mấy, tối thiểu phải tẩy luyện căn cơ một lượt rồi mới có thể tu luyện lại từ đầu, hao tốn không biết bao nhiêu tiền của công sức. Ngoài ra còn có trường hợp đâm lao phải theo lao, dù biết đi theo con đường sai lầm nhưng không cách nào thay đổi được nữa.

Chờ đợi nửa ngày, rốt cuộc cả đám cũng đợi được Lập Thiên đi ra.

- Các vị sư huynh, ta muốn mượn năm cuốn này.

Thấy thời gian Lập Thiên chọn sách có phần ngắn hơn thường lệ, đám người Lục Phong đinh ninh rằng hắn đã chọn nhầm. Trong suy nghĩ của bọn họ, dù Lập Thiên có mất cả ngày để chọn thì cũng không thể chọn đúng được, huống chi hắn chỉ dùng vỏn vẹn chưa đầy một buổi.

Còn nhớ trước đây, khi mấy người bọn họ lần đầu tiên tiến vào Kinh Văn Các thì người nào cũng đều chọn sai cả. Người ít thì chọn sai một hai cuốn, người nhiều thì cả năm cuốn đều sai, rút cuộc phải đi đổi lại. Tuy cái sai đó chưa gây ra hậu quả gì lớn, thế nhưng tất cả đều rút ra một bài học để đời về tầm quan trọng của việc xác định rõ đường lối tu hành.

Một tên trong đám nhanh miệng nói:

- Tốt, ngươi đi ra phía ngoài đợi, chúng ta làm thủ tục xong sẽ mang ra cho ngươi.

Lập Thiên nghe thế cũng không nói gì, lẳng lặng đi ra. Vừa đi ra thì đã có hai người khác đứng chặn hai bên, bắt đầu tiến hành khám xét toàn thân và túi trữ vật của hắn một lượt để đảm bảo không có bất kỳ một cuốn pháp môn thứ sáu nào lén lút bị mang ra ngoài.

Bên trong, Lục Phong cùng đám tay chân thân cận bắt đầu kiểm tra số điển tịch Lập Thiên chọn được. Chỉ bất quá mọi chuyện không như kỳ vọng, bọn họ mới nhìn lướt qua một cái, người nào người nấy đã ngây ra như trời trồng. Cả đám đồng loạt trợn trừng mắt, nội tâm dâng lên một tràng chán ngán khó lòng diễn tả.

- Tên này trước khi đến đây đã có người chỉ điểm pháp môn nên lựa chọn rồi sao? Tại sao hắn chọn cả năm cuốn, cuốn nào cuốn nấy đều chí mạng hết vậy?

Lục Phong nghe hỏi cũng chẳng buồn đáp, gằn giọng nói:

- Làm thủ tục nhanh lên, ta còn muốn đi ăn cơm.

Còn nói chưa xong câu thì y đã phẩy tay áo đi trước. Những người còn lại cũng không biết nói gì, chỉ đành nhanh nhanh hoàn thành thủ tục rồi nối gót theo sau.

[Hắc Long Thành - Triệu Gia Phủ]

Một tên tướng quân diện mục hung tợn, mày đen râu rậm, vóc dáng cao lớn đồ sộ, chân đạp chiến mã, người mặc giáp bào, tay cầm một thanh trường thương sáng bóng sắc lạnh hùng hổ hét lớn.

- Giết! Giết hết cho ta!

Đám binh tốt dưới trướng nghe thấy mệnh lệnh tức khắc vung lên gươm đao, dùng khí thế trùng trùng như nước lũ vỡ bờ lao thẳng về phía đối diện, đi đến chỗ nào liền quét sạch kẻ thù tới đó.

Người này không phải ai xa lạ mà chính là đại tướng quân thống lĩnh binh lực Hắc Long thành Triệu gia, là cánh tay đắc lực của Triệu thành chủ Triệu Ứng Thạch, Tề Vưu. Nhân cơ hội nội bộ lục đục, Tề Vưu chia bè kéo cánh, dẫn binh tạo phản.

- Triệu Ứng Thạch, ngươi là một tên phế vật, ngồi chức thành chủ lâu quá rồi không thấy mệt hay sao? Hôm nay bổn tướng quân ta giúp ngươi an nghỉ, ngươi thấy thế nào?

Lúc này, tại chính điện Triệu gia phủ, có bốn năm lão nhân tóc bạc mặc hôi sam đang hợp lực thi pháp, thúc dục trận pháp cấm chế chặn lấy cửa chính điện.

Bên ngoài đại môn, quân lính từ bên trong liên tục xông ra ngăn cản, thương vong không ngừng tăng lên. Chỉ trong chốc lát, ở trước Triệu gia phủ đã xuất hiện tình cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

- Các ngươi cho rằng chỉ bằng một trận pháp quèn là có thể ngăn cản bổn đại tướng quân hay sao? Ta sẽ cho các người biết cái gì gọi là Cửu Long Thần Pháp chân chính.

Tề Vưu cao giọng gầm rú, lời nói vang vọng vào sâu bên trong chính điện Triệu phủ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Dứt lời một tay gã vung trường thương chĩa thẳng lên trời, trên đầu thiết thương lập tức xuất hiện chín đạo khí tức màu đen nhàn nhạt, sau đó mỗi lúc một đậm dần. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy chín đạo khí tức này hình thành chín con rồng liên tục bay lượn xung quanh đầu thương.

Trong chớp mắt, Tề Vưu dẫm mạnh hai chân phóng lên cao mấy chục trượng, vung một nhát chém vô cùng uy lực, miệng hét lớn:

- Phá cho ta!

Ầm một tiếng, chín tiếng nổ đồng loạt vang lên, cửa lớn của Triệu gia phủ bị thổi bay sau đó. Cánh cửa làm bằng gỗ bọc huyền thiết bị cỗ khí lực này đánh cho nát vỡ tan tành, mảnh vụn bay tung toé khắp nơi.

Thì ra trong chín con rồng kia, tám con rồng nhỏ xung quanh đánh vào tám cung của bát quái trận, còn con thứ chín cũng là con mạnh nhất, dùng lực lượng cường đại tập trung đánh vào ngay trung tâm pháp trận.

Với lực lượng hung hãn bá đạo cùng khí thế ngút trời của chân long, gần như ngay lập tức phá nát trận pháp bảo hộ đại môn của Triệu phủ không chút khó khăn nào. Cùng lúc đó, bốn năm lão đạo nhân hộ pháp cũng gánh chịu trận pháp phản phệ, ai nấy nôn ra một ngụm máu, ngã lăn ra bất tỉnh.

- Haha haha, thế nào, thương pháp của bổn tướng quân không tệ chứ?

Bên trong chính điện, Triệu Ứng Thạch ngồi trên long tọa nghe thấy tiếng nổ lớn thì tim như ngừng đập, trong chốc lát ngây ra như người mất hồn.

- Haha, hay cho ta nuôi ong tay áo bấy lâu nay mà vẫn một mực tin tưởng hắn trung trinh một lòng.

Triệu thành chủ cười khổ một tiếng, nhẹ giọng gọi:

- Đường Tín.

Tiếng gọi vừa dứt, phía sau rèm đã có một người mặc giáp bào, lưng đeo bội kiếm bước ra, cúi đầu chắp tay nói:

- Có thuộc hạ.

- Ngươi dẫn thiếu chủ theo thông đạo rời khỏi đây ngay. Hai ngươi hãy đến cổng bắc Hắc Long thành tìm Tần Nghĩa tướng quân, hắn là người có thể tin tưởng được. Ngươi thay ta chuyển lời với hắn, nói hắn bảo hộ thiếu chủ an toàn đến Ứng Thiên Tông. Cũng nói hắn không cần hao tâm phí sức, việc của Triệu gia khắc có người của Triệu gia lo liệu, nói hắn an an ổn ổn sống tốt phần mình là được, đi đi.

- Thành chủ, ngài không định đi cùng chúng ta sao?

Đường Tín cực khổ nhìn về phía Triệu thành chủ, dường như rất kinh ngạc về quyết định của lão.

- Không, ta đã già rồi, không thể vì sợ chết mà vứt bỏ nơi này. Lỗi là do ta gây ra, vậy hậu quả cũng nên do ta gánh vác.

- Thành chủ, mong ngài suy nghĩ lại.

- Nhanh dẫn thiếu chủ rời đi.

- Nhưng mà...

- Đi đi!

Thấy chủ công dứt khoát như vậy, Đường Tín không do dự nữa, lập tức nhắm mắt quay đầu chạy phắt vào sâu phía sau phủ điện.

Ngồi trên bảo tọa, Triệu thành chủ tay chống cằm mắt đăm chiêu nhìn về phía cổng phủ điện, nơi có vô số quân sĩ không ngừng dùng tính mạng bản thân để đổi lấy chút thời gian bình yên cho mình.

- Không ngờ Tề Vưu lại có tu vi cao cường như vậy. Tâm tư bậc này, chẳng trách giấu diếm lâu như thế ta vẫn không phát hiện ra.

Chưa đầy một khắc đồng hồ, Tề Vưu từ bên ngoài Triệu phủ đã xông qua đám cận vệ phi thẳng vào chính điện, đứng đối diện Triệu thành chủ.

- Tề Vưu, ngươi dám phản bội Triệu gia, có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa?

Giọng của Triệu thành chủ khàn khàn cất lên, thân hình vẫn ngồi yên trên chiếc ghế to lớn khảm vàng nạm ngọc. Ánh mắt lạnh lẽo đầy uy nghiêm nhìn thẳng về chỗ Tề Vưu không một chút lo lắng sợ hãi nào.

- Haha, ta hà cớ gì không dám? Hậu quả ư? Đến khi bổn tướng quân ta ngồi lên vị trí thành chủ, còn có hậu quả gì mà không thể gánh vác được cơ chứ?

- Tề Vưu, ta xưa nay ân sủng ngươi, coi ngươi như người nhà, trước cho ngươi đi Ứng Thiên Tông bái sư, sau lại truyền cho ngươi công pháp gia tộc, coi như là đã làm trái với quy tắc tổ tiên. Ấy vậy hôm nay ngươi lấy oán báo ân, vô tình vô nghĩa như vậy, không sợ bị trời phạt hay sao?

Tề Vưu ngửa mặt lên trời cười mỉa mai đáp:

- Ồ, ngươi thật coi ta như người một nhà ư, thế mà đến bây giờ ta mới biết đấy. Nếu đã coi ta là người một nhà, vậy tại sao vị trí thành chủ không thể truyền cho ta, mà nhất định phải truyền cho hắn? Tại sao công pháp truyền cho ta thì là bản thiếu khuyết, cho hắn lại là bản trọn vẹn? Tại sao ta phải ngày đêm dốc công tận tụy, còn hắn có thể ngồi không an hưởng phú quý? Nói, ngươi nói đi?

Đợi một chút không thấy Triệu thành chủ nói gì Tề Vưu mới tiếp lời:

- Không trả lời được chứ gì, vậy để bổn tướng quân nói cho ngươi biết. Nếu không phải ta đạp trên xương máu địch nhân Hắc Long thành, vậy hôm nay Triệu gia các ngươi liệu có thể ngồi ở đây mà an hưởng phú quý hay không? Nếu không phải vì ta mưu lược hơn người, ngươi có thể để ta vào trong mắt hay sao? Tất cả đều là nhân quả cả thôi.

- Ngươi vốn là thành chủ một thành, thể chất bẩm sinh yếu đuối không nói, còn là kẻ vô mưu nhược trí, trước sau đều mượn tay ta chèo chống thiên hạ. Ngươi còn muốn ngồi trên đầu trên cổ ta bao nhiêu lâu nữa? Nay bổn tướng quân ta diệt ngươi, cũng là thuận theo ý trời, từ nay Hắc Long thành không còn là của Triệu gia các ngươi nữa.

Nói xong một tay Tề Vưu vung thiết thương quét qua, đầu của Triệu Ứng Thạch đã nằm gọn trong lòng bàn tay gã.

- Người đâu, viết thư bố cáo với thiên hạ Cửu Chân quận Cửu Châu thành, hôm nay bổn tướng quân Tề Vưu ta thống nhất Hắc Long thành, đổi tên thành Hắc Long thành Tề gia.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.