Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Đau Lòng

Tiểu thuyết gốc · 2063 chữ

Màn đêm buông xuống, ngoài trời cuồng phong thổi loạn, từng cơn gió lạnh đầu đông len qua khe cửa lọt vào phòng khiến ai cũng muốn đắp lên người một tấm chăn, uống một cốc nước ấm rồi đi ngủ sớm. Trên bàn gỗ nhỏ, dưới ánh sáng hiu hắt của chiếc đèn dầu, Lập Thiên nín thở nhìn vào cuốn sách mới mua, tự động viên bản thân rằng mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Cầm cuốn sách trên tay, bốn chữ Loạn Đả Cân Kinh trên tấm bìa vẫn nằm nguyên ở đó, chỉ có tầng tầng kim quang lóe lên thì đã không còn. Lập Thiên nâng niu cuốn sách, cảm thấy đây là cuốn sách đắt giá nhất bản thân từng sở hữu, có mấy phần tự hào. Ít nhiều gì, bằng cái giá của cuốn sách này, từng câu từng chữ của nó đều đáng giá bằng thỏi vàng nén bạc không sai, so với đạo kinh của Như Lai phật tổ cũng không thua kém mấy.

Lập Thiên đang nghĩ, nếu bên trong có chứa một loại thần thông thất truyền nào đó thì tốt, hoặc như một loại công pháp cơ bản như Ngưng Khí Tụ Linh Thuật thôi cũng được. Như vậy đã là quá đủ để hắn cảm thấy bản thân may mắn, chí ít cũng không hối hận vì đã làm ra quyết định sai lầm.

Nhưng nếu bên trong không có chữ nào hoặc chỉ ghi chép những thứ vớ vẩn không có giá trị, hắn rất khó có thể tha thứ cho hành vi ngốc nghếch của bản thân hồi ban chiều. Thậm chí sai lầm này sẽ trở thành ma chướng trong tâm cảnh, e rằng phần đời còn lại, hắn khó có thể làm ra bất kỳ một loại giao dịch tương tự nào nữa.

Đắn đo hồi lâu, Lập Thiên cuối cùng cũng lật mở cuốn sách. Trong sự hồi hộp và lo lắng tột độ, mấy dòng chữ ở trang đầu đập vào mắt khiến hắn vui mừng quá đỗi.

- "Muốn luyện pháp môn này, trước tiên phải là người có căn cơ tinh thuần."

- Căn cơ tinh thuần, phải chăng ám chỉ người chưa tu luyện qua bất kỳ loại pháp môn luyện khí nào? Nếu như vậy thì ta đúng là loại người đạt được tiêu chuẩn này. Dù sao ta đúc thành linh thể chưa lâu, cũng chưa luyện thành bất kỳ loại công pháp nào, hàm lượng linh khí trong linh mạch rất thấp, gần như bằng không, chắc chắn là phù hợp với yêu cầu của vị tiền bối này rồi.

Xác định bản thân đã đạt tiêu chuẩn nhập môn tu luyện công pháp, Lập Thiên tiếp tục đọc câu chú thích tiếp theo.

- "Người căn cơ không thuần nếu miễn cưỡng tu luyện nhất định sẽ bị phản phệ, khí tức phá toái, kinh mạch đứt đoạn mà chết".

- Hậu quả nghiêm trọng như vậy, khẳng định chỉ có thể xuất hiện trên các loại thần thông tối thượng mà thôi. Xem ra quyết định của ta rất là đúng đắn nha.

Ghi chép ở trang thứ nhất vỏn vẹn chỉ có nhiêu đó, Lập Thiên đọc qua một lần là hiểu ra ngay, tiếp tục lật mở trang thứ hai. Lần này, khác với sự lo lắng và hồi hộp so với trước đó, Lập Thiên vừa nhìn đã cảm thấy đầy hứng thú và kinh ngạc.

Bên trong trang thứ hai không có chữ nghĩa gì mà chỉ có hình ảnh một ông già lộn ngược người, hai tay chống hai bên, chân dựng thẳng lên trời, vô cùng kỳ quái.

- Không đúng! Hình ảnh này rõ ràng minh họa phương pháp tu luyện, nhưng tại sao không có khẩu quyết tâm pháp đi kèm, cũng không có nửa chữ giải thích?! Chẳng phải theo lẽ thường, mọi loại công pháp đều tuân thủ theo trình tự điều kiện, phương pháp, chú giải hay sao? Trước tiên cần chỉ rõ điều kiện tu luyện, tiếp theo là phương hướng dẫn dắt linh khí vận chuyển bên trong linh mạch, cuối cùng mới là thủ pháp và khẩu quyết để thôi phát uy năng. Không lẽ, không lẽ ta bị lừa thật rồi?

- Không được bi quan, nhất định không được bi quan. Ta cần phải lạc quan lên, biết đâu ở trang tiếp theo lại có ghi chép khẩu quyết tâm pháp thì sao? Cũng có khi đây là một loại pháp môn nghịch thiên nên trình tự không giống như các loại pháp môn thông thường. Thế gian mà, có cái gì không thể xảy ra chứ!

Lập Thiên liên tục nhắc nhở bản thân phải lạc quan lên, mặc dù hình vẽ có chút cẩu thả nguệch ngoạc nhưng tư thế mô tả cũng có chút môn đạo, ẩn chứa hàm ý sâu xa mà trong thời gian ngắn hắn chưa hiểu ra được. Huống hồ vị tiền bối này để lại là pháp môn tu luyện chứ đâu phải thư họa, vẽ xấu một chút là chuyện hết sức bình thường. Đâu phải ai cũng đa tài đa nghệ, lớn lên cái gì cũng giỏi cả đâu.

Mang theo hoang mang lẫn nghi ngờ, Lập Thiên mở ra trang thứ ba. Chỉ đáng tiếc mọi chuyện không như hắn mong đợi, chính giữa trang thứ ba chỉ có hai chữ duy nhất, ghi:

- "Hết rồi".

Lập Thiên đọc xong hai chữ, tinh thần hoảng loạn, tâm trạng rối bời, vội vàng lật ra các trang tiếp theo ra xem. Quả đúng như những gì tác giả viết, những trang phía sau không còn gì khác, chỉ là một xấp giấy trắng chưa thấm nửa vết mực.

- Không thể nào, không thể nào. Ta không tin, ta không tin... Ông lão kia mặt mày hiền từ chất phác, làm sao có thể là kẻ lừa đảo được chứ. Chắc chắn là bên trong có ẩn tình gì đó, ta nhất định phải tìm ra.

Đến lúc này đây, Lập Thiên vẫn chưa chịu thừa nhận bản thân bị lừa. Hắn không tin, không muốn tin cũng không dám tin bản thân đã bị lừa. Trước nay trực giác của hắn luôn đúng, thế nào đến khi gặp ông lão này lại sai được.

Cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, dùng hết trí lực của bản thân, Lập Thiên đồng thời sử dụng rất nhiều biện pháp để tìm kiếm thiên cơ ẩn giấu trong cuốn sách. Khi thì hắn dùng ánh sáng chiếu xuyên qua, khi thì đem hơ trên lửa, thậm chí còn dùng nước thấm vào sách. Nhưng kết quả mang lại thì thật đáng thất vọng, tất cả những phương pháp hắn dùng vẫn không có cách nào tìm ra thiên cơ đang ẩn giấu trong sách, ngược lại cảm giác bản thân bị lừa càng lúc càng xâm chiếm tâm trí.

Ầm một tiếng, giữa đêm khuya, tiếng cửa phòng bị đạp văng đột ngột vang lên khiến cho người người đang ngủ say đều giật mình thảng thốt. Chỉ thấy thân ảnh một thiếu niên từ trong phòng trọ phóng vụt ra, nhanh chóng biến mất sau màn đêm mờ ảo được chiếu rọi bởi những ngọn hoa đăng hai bên đường.

Lập Thiên một mạch chạy đến nơi ông lão bán sách, căng mắt ngó nghiêng một hồi, không ngừng to tiếng kêu gọi, chỉ bất quá bóng dáng ông lão bán sách thì không thấy đâu, mà sự yên bình của con phố đêm đèn mờ giăng giăng bị hắn khơi dậy một cách đường đột.

Nhìn quanh, Lập Thiên phát hiện có một số cửa hàng vẫn còn chưa đóng cửa, lác đác một vài quan khách đang ngồi ăn uống nói chuyện, thi thoảng cười lên sang sảng, rất là thống khoái.

Lập Thiên bẽn lẽn tiếp cận một lão chủ quán, nhẹ giọng hỏi:

- Ông chủ, đã làm phiền rồi. Mạo muội cho ta hỏi, ông lão bán sách lúc chiều đã đi đâu rồi, ông có biết không?!

Ông chủ quán rượu nhìn Lập Thiên một cái là nhận ra ngay, dường như đã hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện, nói:

- Cậu chính là thiếu niên mua sách lúc chiều phải không?

- Sao ông biết?

- Ta đương nhiên biết. Cả con phố này không ai là không biết.

- Ồ, như vậy chuyện ông lão kia...

Chủ quán gật gật đầu ý nói đúng vậy. Lập Thiên hỏi:

- Vậy ông lão bán sách kia đã đi đâu?

- Ta cũng không biết, lúc cậu mua xong thì lão ta cũng dọn hàng rồi đi mất.

- Thế ngày mai ông ấy có mở hàng lại không?

- Chắc không đâu. Ông ta là người bên ngoài tới, chắc chỉ bán dạo một hôm rồi đi thôi.

- Hả...?! Hóa ra ông lão kia là người bán hàng rong.

- Cậu trai trẻ, vậy là cậu chưa biết rồi. Ông lão bán sách đó rất là kỳ quái, mới sáng nay chẳng biết lão từ đâu đến mà gánh hai chồng sách đầy mở bán ở con phố này. Nếu là bình thường thì chúng ta không cho đâu. Chẳng qua thấy ông ta đáng thương, tuổi đã cao mà phải mưu sinh nơi đất khách quê người nên mới để cho ông ấy bày hàng ở đó. Một phần đám sách cũ kia cũng không phải mặt hàng phổ biến, không cạnh tranh khách hàng với chúng ta nên cũng mặc kệ, tùy ông ấy bán thế nào thì bán. Chỉ là...

- Chỉ là thế nào, ông mau nói đi chứ...

Lập Thiên cao giọng hối thúc, chủ quán rượu thở dài một hơi mới nói:

- Chỉ là từ sáng đến chiều, không ít người đã đến mua mà chẳng ai mua được. Ông lão bán sách đã không cho người ta xem trước lại còn đưa ra cái giá trên trời, dĩ nhiên là không ai mua rồi. Cho đến khi cậu tới, chúng ta còn tưởng cậu sẽ không mua, ai ngờ...

- Nói như vậy, ta là người duy nhất mua hàng của ông ấy sao?!

- Đúng vậy. Haiz, ông lão kia có lẽ là tên đạo sĩ dởm nào đó, chuyên giả dạng người già để lừa gạt lòng thương của người khác hòng lừa gạt chiếm đoạt tài sản mà thôi. Mấy trò này đám tán tu rất là am hiểu, cậu còn trẻ, mắc lừa chúng là đúng thôi. Cũng may lần này không sao, của đi thay người vậy, lần sau nhớ cẩn thận một chút là được.

Nghe đến đây là Lập Thiên còn không hiểu ra ý tứ của chủ quán thì hắn đúng là quá ngu xuẩn rồi. Còn ông lão bán sách ấy à, chắc chắn đã cao chạy xa bay với khối kim thạch ấy, làm sao còn chờ hắn đến bắt vạ được chứ.

- Thiếu niên, cậu còn trẻ, tương lai còn dài, đừng nên để mấy chuyện này trong lòng. Cuộc sống ấy à, mấy ai nên khôn mà chả dại đôi lần, phải không?! Cậu nên về nghỉ ngơi sớm đi thôi.

Lập Thiên đờ đẫn quay trở về phòng, trên tay vẫn là cuốn sách cũ, nghe tiếng lòng gào thét thê lương, hồn phách đã đi về nơi xa lắm. Đặt chân vào phòng rồi mà hắn còn không biết bản thân đã về lúc nào, làm sao về đến đây được.

Lão Tiếu và đám tùy tùng cùng tiểu nhị trong quán lúc này đang sửa chữa lại cánh cửa, thấy Lập Thiên khi đi khí thế khi về ỉu xìu thì không biết nói gì, ai nấy đều hít mấy hơi khí lạnh lắc đầu ngán ngẩm.

- Đấy, các ngươi mở mắt to ra mà xem đi, tên tiểu tử này bị cú sốc đầu đời, cũng không dễ thừa nhận a. Hồi nhỏ ta cũng bị đám đạo sĩ rởm lừa mấy vố đau như thế đấy, bây giờ còn nhớ như in đây này. Các ngươi phải rút kinh nghiệm, lần sau đừng để bị lòng tham làm mờ mắt, nếu không thì hối hận không kịp đâu.

Cả đám nhỏ giọng lời qua tiếng lại, thi thoảng nhìn vào Lập Thiên với vẻ thương hại mà lực bất tòng tâm.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.