Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thả Con Săn Sắt, Bắt Con Cá Trê

Tiểu thuyết gốc · 3170 chữ

Câu chuyện chấm dứt đột ngột khiến bầu không khí trở nên trầm mặc lạ thường. Hàn thành chủ tư duy nhạy bén, liền dẫn chủ đề tiến sang một hướng khác, nói:

- Hàn gia tuy không tính là danh gia vọng tộc gì, bất quá cũng không phải hạng người không biết báo ân. Hôm nay ân nhân đã ở đây, một chút thành ý vẫn cần phải có, mong Khuyết thiếu hiệp vui lòng nhận cho.

Dứt lời, Hàn thành chủ phất tay một cái, ra hiệu đám gia nhân mang lễ vật lên. Mới qua một lúc, rất nhiều chiếc rương gỗ với kích thước to nhỏ dài ngắn khác nhau được đám hạ nhân mang lên đã chất kín cả gian phòng lớn.

- Thành chủ, phu nhân, đây là?

- Khuyết thiếu hiệp, mời xem!

Loáng cái, một loạt rương lớn nằm ở dãy đầu tiên được Hàn thành chủ ra lệnh cho gia nhân mở ra. Rương lớn vừa mở, kim quang chói mắt chiếu rọi bốn phía. Bên trong hiển nhiên chứa toàn vàng bạc châu báu, nhiều đến mức bất kỳ ai vừa nhìn đều sẽ bị làm cho choáng ngợp.

Thấy cảnh này, Lập Thiên há hốc mồm, phản ứng chậm chạp như rùa bò. Hắn cảm thấy từng thớ da tấc thịt đều nhúc nhích, mỗi một hơi thở đều vô cùng khó khăn, da gà da vịt nổi rần rần như đang cộng hưởng với sự kích động mãnh liệt xuất phát từ sâu trong nội tâm.

Dưới thân phận một tiểu tử con nhà nghèo, từng này kim ngân giá trị bao nhiêu Lập Thiên biết rõ hơn ai hết. Bằng vào lượng chi tiêu của hắn hiện nay, có dùng mười đời cũng chưa chắc đã dùng hết. Bất kỳ ai có được chỗ tài phú này đều sẽ một bước lên mây, chuyển từ loại tồn tại rác rưởi của xã hội thành bảo vật quý hiếm người người săn đón.

Ngay lập tức, hình ảnh một vị phú ông cổ đeo chuyền vàng, tay đeo nhẫn ngọc bệ vệ đứng giữa phủ điện rộng lớn, gia nhân tấp nập lui tới, hậu viện mấy chục mỹ nhân hiện lên trong tâm trí Lập Thiên, dễ dàng khiến tâm tình hắn rung rinh theo từng dòng suy nghĩ.

Lập Thiên đã bị làm cho động tâm, đổi lại là ai đứng vào hoàn cảnh này cũng đều sẽ động tâm. Lập Thiên biết rõ, chỉ bằng một cái gật đầu, những ngày tháng tới đây sẽ là áo gấm thuê hoa, thảm hồng nối gót, cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết.

Thế nhưng rất nhanh, đã thấy Lập Thiên thở dài một hơi ra vẻ tiếc hận. Hắn đang ép chính mình đè xuống tham tâm, không để tiền tài làm sai lệch nguyện vọng ban đầu của mình. Một lát sau, Lập Thiên bèn hướng Hàn thành chủ nói:

- Thành ý của thành chủ và phu nhân Tiểu Thiên xin nhận, chỉ bất quá chỗ tài phú này, hai vị vẫn nên thu lại thì hơn.

Trước sự khước từ có phần thẳng thắn này, Hàn thành chủ quá đỗi ngạc nhiên, còn tưởng bản thân nghe nhầm, chốc chốc hỏi lại:

- Khuyết thiếu hiệp có nói nhầm không? Hay là thiếu hiệp chê chỗ này vẫn còn ít?

Lập Thiên cười khổ, xua tay lia lịa đáp:

- Không có, Tiểu Thiên không hề có ý đó, ngược lại còn cảm thấy chỗ này quá nhiều.

Hàn thành chủ kinh ngạc hỏi:

- Quá nhiều ư? Vậy thì tại sao thiếu hiệp lại từ chối?

Lập Thiên thật thà đáp:

- Mong hai vị thông cảm, Tiểu Thiên xuất thân thôn dã, quen sống giản dị, tiền tài có nhiều cũng không biết làm gì. Hiện tại ta đã đặt chân vào tu hành giới, càng hiểu tiền tài trọng yếu nhưng đôi lúc lại trở thành chướng ngại của mỗi người, cho nên...

- Haiz, hai vị biết đấy, đối với ta mà nói, có được chỗ này nhiều khi không phải chuyện tốt, ngược lại còn tự rước họa vào thân cũng không chừng.

Lập Thiên mới phân bua đôi ba câu, Hàn thành chủ đã hiểu ngay ra ý tứ của hắn. Mấy đời Hàn gia chủ đều là tu hành giả, đương nhiên biết người tu hành cần cái gì, muốn cái gì. Nếu tiền tài mà giải quyết được tất cả vấn đề thì thế gian này đã không có chuyện rồi, bản thân lão cũng không phải đau đầu như hiện tại.

Nghĩ đến đây, Hàn thành chủ cũng không miễn cưỡng nữa, liền ra hiệu đám gia nhân đóng rương vàng bạc lại rồi mang đi. Nhưng sau khi một loạt rương phía trước bị mang đi thì những rương phía sau lại được mở ra.

Lần này, bên trong rương không phải là vàng bạc châu báu, mà chính là linh thạch đủ các chủng loại, các loại pháp khí pháp bảo và vô số các loại công pháp sơ cấp cho đến trung cấp được bày ra la liệt.

Đối với tu sĩ cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là thực lực. Muốn có thực lực thì cần có những gì? Đó là tài nguyên, là công pháp, là binh khí. Ba thứ này là thứ không thể thiếu đối với bất kỳ tu sĩ nào.

Hiện tại Hàn thành chủ đã biết sơ bộ về hoàn cảnh của Lập Thiên, đương nhiên nhìn ra hắn không phải loại người dư giả gì. Nếu không muốn nhận kim ngân, khẳng định là đang đòi lão một chút tài nguyên tu hành mà không tiện nói thẳng ra thôi.

Bây giờ lão đưa ra những loại vật phẩm này, món nào món nấy đều là vật bất ly thân của mỗi một tu sĩ bắc phương, chắc chắn sẽ khiến vị ân nhân khó tính này hài lòng. Tuy đây không phải những thứ tốt nhất Hàn gia có nhưng cũng không phải thứ mà một người bình thường như Lập Thiên có thể có được, dĩ nhiên sẽ thuyết phục được hắn.

Quả đúng như Hàn thành chủ dự đoán, Lập Thiên vừa trông thấy vật phẩm trong rương thì đã sà xuống một chiếc rương chứa đầy linh thạch, liên tục dùng mũi hít hà, thi thoảng còn cầm lên một viên kim thạch rồi xuýt xoa không ngừng.

Lập Thiên đang nhớ lại tình cảnh bản thân lúc mới vào tông môn, để đúc thành linh thể đã chật vật bao nhiêu để đổi lấy một viên linh thạch phẩm chất tốt mà không thành. Bây giờ thì sao chứ? Một đống đang bày ra trước mặt hắn đây này. Chỉ đáng tiếc là tác dụng đã giảm đi rất nhiều.

- Đúng là ông trời trêu ngươi, khi cần không có, khi có không cần. Thời khắc trọng yếu qua rồi, thời gian tới khi ta về tới tông môn, những thứ ta cần đều sẽ có đủ, tự nhiên không cần dùng tới phần nhân tình với Hàn gia chủ làm gì.

Lập Thiên nói thầm một mình, dằn lòng kìm chế kích động trước một đống linh thạch đầy đủ kích cỡ và màu sắc sặc sỡ này. Sau cùng, hắn chỉ nhặt lấy một viên kim thạch lớn bằng quả trứng gà nắm chặt trong tay như để khuất lấp đi phần nào sự trống rỗng trong lòng mình.

Tiếp đó, Lập Thiên lại tiến sang chiếc rương chứa đầy các loại pháp khí pháp bảo, cẩn thận quan sát đánh giá. Mới nhìn một lúc, Lập Thiên đã nhìn ra phẩm chất những loại này không hề thua kém các loại pháp khí mà các sư huynh nội môn sử dụng trước đó.

Không thể không thừa nhận một lần ra tay này của Hàn thành chủ quá hào phóng rồi, chỗ linh binh này đối với bất kỳ ký danh đệ tử Ứng Thiên Tông nào cũng là mơ ước khó thành hiện thực, vậy mà bây giờ lại được tặng nguyên một đống. Thật là...hết chỗ nói...

Cuối cùng, Lập Thiên mới tiến về chỗ chiếc rương chứa đủ các loại công pháp điển tịch cũ mới khác nhau. Mới lật xem mấy trang, Lập Thiên đã hiểu được dụng ý của Hàn thành chủ khi tặng cho hắn chỗ pháp môn này.

Chỗ pháp môn từ sơ cấp đến trung cấp này chỉ cần đọc cái tên thôi cũng biết để dành cho tu sĩ mới bước chân vào con đường tu hành. Chỗ pháp môn này vừa hay bổ sung căn cơ cho một người trên mọi phương diện, từ nhục thể cho đến huyết mạch, ngũ quan lục giác, vân vân và vũ vũ.

Nếu hắn đồng ý nhận lấy phần hậu lễ này, hiển nhiên so với số tài nguyên Ứng Thiên Tông cam kết phân phối cho hắn từ bây giờ cho đến khi trở thành nội môn đệ tử chỉ có hơn chứ không kém. Thậm chí có một số loại vật phẩm mà ngay cả Ứng Thiên Tông nội môn đệ tử cũng chưa chắc đã dư giả, ví như một đống kim thạch kia chẳng hạn, hay là hòm binh khí đủ chủng loại kia đặt ở nội môn cũng phải mất tiền mua chứ không phải tự nhiên được tông môn cấp không cho một loạt như thế.

Nhìn tới nhìn lui, Lập Thiên hồi lâu vẫn chưa dám tin tất cả đều là vật phẩm mà Hàn thành chủ và Hàn phu nhân dành tặng cho mình chỉ để cảm tạ ơn cứu mạng của hắn đối với nữ nhi của bọn họ. Thế nhưng đắn đo một lúc, Lập Thiên hít sâu một hơi, từ từ đi qua từng chiếc rương một, dùng hai tay cẩn thận đóng nắp của chúng lại trước ánh mắt ngơ ngác của vợ chồng Hàn thành chủ.

- Thành chủ, phu nhân, hay là vẫn thôi đi.

Lại một câu nói động trời nữa vang lên, rơi vào tai vợ chồng Hàn thành chủ chẳng khác tiếng sét ngang trời là mấy. Vợ chồng Hàn thành chủ ngơ ngác, không thể tin cái vị tiểu ân nhân này thế mà đưa bọn họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, càng lúc càng khiến bọn họ không thể hiểu nổi trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Hàn thành chủ thấy biểu hiện của Lập Thiên vừa rồi tỏ ra vô cùng hài lòng, những tưởng hắn sẽ không từ chối những vật phẩm trọng yếu này. Thế mà đùng một cái hắn lại thẳng tay đóng tất cả rương lại, còn nói rằng thôi đi, đây là chọc phật tổ hoá thành ma đầu còn gì.

Nghe xong câu ấy, sắc mặt tươi tỉnh của Hàn thành chủ bỗng trở nên xám xịt, buồn bực hỏi:

- Khuyết thiếu hiệp vẫn chưa ưng ý sao?

Lập Thiên thấy sắc mặt Hàn thành chủ không được vui, bất đắc dĩ đáp:

- Cũng không phải.

- Thế thì hành động vừa rồi...?!

- Không dám giấu hai vị, trước lúc tham gia đợt phù chiếu khẩn cấp này, tông môn đã tuyên bố chỉ cần đám đệ tử trẻ chúng ta sống sót trở về sẽ ban thưởng rất lớn, cam kết hỗ trợ toàn bộ tài nguyên thiết yếu cho đến khi mỗi đệ tử tiến vào nội môn mới thôi. Cho nên đối với chỗ tài nguyên này, ta dù rất thích nhưng vẫn không thể nhận. Nếu ta nhận, lúc về tông môn sẽ rất khó ăn nói với các vị trưởng lão bên trên.

Nghe đến đây Hàn thành chủ mới vỡ lẽ, cảm giác thành ý của bản thân bị đối phương xem nhẹ chợt tan biến đi đâu mất.

- Ồ, thì ra là vậy. Ta còn tưởng... Không sao, không sao. Ứng Thiên Tông dám đưa ra phần thưởng lớn như thế chắc chắn là đặt rất nhiều kỳ vọng vào lớp đệ tử trẻ tuổi thế hệ này. Xem ra là tại ta thích lo chuyện bao đồng, không thể trách ai được.

Hàn thành chủ ngoài miệng thì nói thế nhưng trong bụng thì đang nghĩ:

- Cái tên tiểu tử thối này, cho ngươi vàng bạc ngươi không nhận, cho ngươi tài nguyên tu hành ngươi không lấy, thế thì ngươi còn ghi lên y phục con nhà người ta mấy chữ "Khuyết Lập Thiên xuất thủ tương trợ, tương lai gặp lại không cần cám ơn, chỉ cần hậu tạ" làm cái quái gì chứ. Chẳng lẽ còn muốn bổn thành chủ gả con gái cho ngươi, hai tay dâng cơ nghiệp mấy đời Hàn gia lên cho ngươi hay sao?!

Mặc dù rất không hài lòng, thế nhưng Hàn thành chủ chỉ đành nhịn xuống, ra hiệu cho đám gia nhân mang đồ cất lại vào kho. Sau khi hạ nhân dọn dẹp toàn bộ xong, Hàn thành chủ dùng bộ dạng thất vọng tràn trề hỏi:

- Không biết Khuyết thiếu hiệp muốn chúng ta giúp đỡ chuyện gì? Nếu Hàn gia có thể giúp được, khẳng định sẽ toàn lực hỗ trợ.

Lập Thiên bình thản đáp:

- Thực ra ta không cần Hàn thành chủ làm gì cho ta cả. Giúp đỡ Hàn tiểu thư là do duyên phận, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được hồi báo. Có điều nếu thành chủ đã có ý, Tiểu Thiên cũng không dám chối từ. Hay là thế này đi, viên kim thạch này ta rất thích, thành chủ có thể tặng cho ta không? Cứ xem như ta đã nhận thành ý của ngài và phu nhân là được.

- Đương nhiên rồi. Nhưng làm như vậy có phải Hàn gia ta quá hẹp hòi rồi không?!

- Không có. Hàn thành chủ là người phóng khoáng độ lượng, làm sao có thể hẹp hòi được. Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa cần thành chủ giúp đỡ nên chưa thể đưa ra yêu cầu gì mà thôi. Biết đâu tương lai ta bị đám ma tu kia truy sát, lúc đó lại muối mặt đến xin Hàn thành chủ ban cho một công việc kiếm miếng cơm qua ngày thì sao?!

Nghe xong mấy lời này, Hàn thành chủ ban đầu hơi ngây ra, nhưng một lúc sau lại nhìn Lập Thiên với dáng vẻ không thể tin nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn thành chủ vẫn không dám tin tiểu tử đang đứng trước mặt mình chỉ là một thiếu niên mười tuổi, cái loại tâm tư chu đáo này có khác gì một lão quái vật sống mấy trăm năm đâu cơ chứ?!

Hàn phu nhân lặng lẽ vừa nghe câu chuyện vừa suy ngẫm, lúc này đây không khỏi bị làm cho tâm thần dao động. Trong suy nghĩ của bà, một đứa trẻ có thể bỏ đi cái lợi trước mắt để đắc cái lợi lâu dài như Lập Thiên quả thực không hề đơn giản. Nếu hắn đồng ý nhận toàn bộ chỗ hậu lễ này mà nói, tình nghĩa giữa hai bên coi như chấm hết, từ hôm nay trở đi không ai nợ ai, Hàn gia có thể bỏ đi một gánh nặng.

Nhưng Lập Thiên không làm như vậy, hắn chỉ nhận một viên linh thạch cho có lệ, vừa không làm hai người phật ý, còn muốn hai người nợ hắn một cái nhân tình. Vì cái nhân tình này, tương lai Hàn gia muốn không vì hắn xuống nước cũng không xong. Cái danh bất nhân bất nghĩa Hàn gia chủ như bọn họ gánh không nổi, cho nên chết sống cũng phải theo tới cùng. Loại tâm tư này hình như không phải một đứa trẻ mười tuổi nên có thì phải...?!

Điều khiến Hàn phu nhân đánh giá cao Lập Thiên chính là cách tiết chế dục vọng bản thân của hắn. Từ xưa đến nay bà đã gặp qua rất nhiều người nghèo khổ, cũng từng bố thí ban ơn cho rất nhiều người, thế nhưng người nghèo khổ lại giữ được cốt khí thì thấy không nhiều.

Thực tế, người nghèo khổ rất khó kiềm lòng trước tiền bạc và lợi ích, có thể buông xuống tham tâm giữ gìn bản tính quả thực là việc làm không hề dễ dàng. Thế nhưng Lập Thiên đã chứng minh cho bà thấy, thế gian còn có người vẫn làm được điều này, khiến bà rất có hảo cảm với hắn.

Nhưng đứng vào vị trí của Lập Thiên thì khác, thực lòng hắn không hề nghĩ nhiều như Hàn thành chủ và Hàn phu nhân. Mấy ngày trước hắn từng sở hữu rất nhiều tài sản, xét về số lượng và chất lượng thì đều không thua kém chỗ tài phú Hàn gia chủ tặng cho, chẳng qua không may bị người ta cướp mất rồi thôi.

Nhưng chỉ bằng một đoạn thời gian ngắn ngủi sống trong cảnh giàu sang, giàu đến nứt đố đổ vách đó cũng đủ khiến Lập Thiên hiểu ra một chân lý rằng, bản thân có nhiều mà xài không hết cũng không ăn thua, chỉ tổ khiến bản thân trở thành mục tiêu nhắm tới của rất nhiều kẻ đói khát ngoài kia mà thôi, ngoài ra không còn gì khác. Thứ hắn cần hiện tại là phù đồ, là phù đồ cơ. Mấy viên linh thạch, pháp khí pháp bảo hay công pháp kia về tông môn rồi cái gì mà chẳng có, có thừa cũng không để làm gì.

Đáng tiếc đến nay phù đồ là cái gì, hình thù ra làm sao thì Lập Thiên còn chưa biết, cho nên không thể đưa ra yêu cầu với Hàn gia chủ. Mà kể cả có biết cũng không thể nói trắng ra được, nếu làm như vậy thì mặt mũi biết để vào đâu, cho nên Lập Thiên dự định tương lai có cơ hội thích hợp rồi mới nói. Ai mà biết Hàn thành chủ và Hàn phu nhân lại hiểu nhầm sang cái ý khác chứ.

Nhìn Lập Thiên đăm chiêu suy nghĩ, vợ chồng Hàn thành chủ càng nhìn càng thấy được mắt. Hàn phu nhân khẽ nở nụ cười tán thưởng, nhẹ gật gật đầu với chồng mình. Bàn bạc một hồi, Hàn thành chủ cuối cùng cũng hạ xuống quyết định, hướng Lập Thiên nói:

- Thôi được, nếu Khuyết thiếu hiệp đã nói như vậy, Hàn Cầm Phong ta cũng không miễn cưỡng nữa. Coi như Hàn gia ta nợ thiếu hiệp một cái ân tình, ngày sau trên con đường tu hành, nếu Khuyết thiếu hiệp gặp khó khăn gì thì cứ tìm tới chúng ta. Nếu có thể giúp, Hàn gia nhất định không chối từ.

- Vậy Tiểu Thiên xin đa tạ hai vị...!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.