Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi Khổ Tâm Của Què Gia Gia

Tiểu thuyết gốc · 3352 chữ

Bị quát thẳng vào mặt, mấy tên tu sĩ Trường Sinh Phái không dám hé răng nửa lời, tự động cúi thấp đầu né sang một bên, chừa lại lối đi cho vị thiếu đà chủ thân phận tôn quý trong mắt bọn họ.

Nhìn qua hoàn cảnh của đám thuộc hạ một lượt, tên thiếu đà chủ kia bỗng trừng mắt nhìn Lập Thiên, ánh mắt xung lên huyết quang dữ tợn. Khẽ nheo mắt một cái, một tay gã thi triển Khống Linh Thuật nhiếp lấy chiếc khăn lụa trên mặt Lập Thiên, cẩn thận quan sát dung mạo một lúc mới nói:

- Không tồi, không tồi! Một tiểu tử tay trói gà không chặt, không chút tu vi mà có thể đả thương nhiều sư huynh đệ của ta như vậy, còn xuýt nữa thì chạy thoát khỏi vòng vây của cả đám, tính ra cũng có chút bản lĩnh.

- Nếu để ngươi trưởng thành, chắc chắn sẽ làm nên chuyện đấy. Chỉ đáng tiếc hôm nay ngươi lại gặp phải ta. Kẻ mà ta muốn giết, thường không thể sống đến ngày mai được.

- Cái mạng nhỏ này của ngươi, được chết dưới tay ta cũng không tính là thiệt thòi. Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Tên thiếu đà chủ lên tiếng hỏi, ý nói Lập Thiên đã chuẩn bị đón nhận cái chết hay chưa. Nghe thế, một tia bất mãn trong lòng Lập Thiên bỗng chốc dâng trào, lấn át hết thảy cơn đau đang bủa vây xác thịt, giúp hắn có thêm động lực để vùng dậy.

Từ xưa đến nay, đối với sự tình sống chết, Lập Thiên chưa bao giờ đặt nặng. Bởi vì theo hắn, cha mẹ hắn đủ nhẫn tâm vứt hắn trong ngôi mộ cổ đó, thì chắc chắn đã tính đến chuyện hắn không thể sống sót đến ngày mai rồi. Cái mạng này của hắn là do què gia gia cứu về, cũng không tính là mạng của hắn nữa, mất thì mất, không sao hết.

Chính vì loại suy nghĩ đó cho nên đối với sự tình có liên quan đến tính mạng, Lập Thiên thường chỉ tỏ ra đạm mạc, vẫn lấy tâm lý của một đứa trẻ ngây thơ ra mà đối xử. Chỉ bất quá lần này không giống, bị đối phương đánh cho một đòn chí mạng, còn nghe thấy những lời lẽ coi mạng người như cỏ rác, khiến nhận thức về sống chết của hắn ngay lập tức biến đổi theo một chiều hướng khác.

Lập Thiên nghiến chặt hàm răng, nuốt xuống bụng một ngụm tinh huyết, đanh giọng nói:

- Nói rất hay, được chết dưới tay của ngươi là vinh hạnh của kẻ vô danh tiểu tốt như ta! Haha haha

- Tiểu tử, ngươi cười cái gì?

Một tên tu sĩ Trường Sinh Phái hung hăng quát lớn.

- Ta cười cái gì ư?! Ta cười chính là cười những kẻ tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày như các ngươi đấy!

- Trong lòng các ngươi, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, kẻ giàu nô dịch kẻ nghèo, đó là điều hiển nhiên. Tính mệnh của loại người cao cao tại thượng như các ngươi đáng giá ngàn vàng, còn loại phàm nhân chân đất như chúng ta thì giống như cỏ rác, chẳng đáng một đồng, đó là chân lý, có đúng không?!

- Nhưng trong lòng ta, thiên thanh còn đó, đại đạo vĩnh tồn. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, các ngươi cho rằng một lũ ma quỷ đội lốt người như các ngươi có thể tự tung tự tác ở bắc phương chi địa, hay là có thể độc bá tinh hà vạn giới này rồi ngồi giảng đạo lý với chúng sinh?

- Haha, ta nói cho các ngươi biết, đừng có nằm mơ! Ta dù có phải chết cũng tuyệt đối không để các ngươi được như ý!

Nghe Lập Thiên nói ra những lời lẽ đầy kiên quyết và cứng rắn kia, tên thiếu đà chủ không khỏi bị làm cho ngạc nhiên, ánh mắt càng tăng thêm mấy phần tán thưởng, nhưng cũng kèm thêm mấy phần sát cơ, bĩu môi nói:

- Ồ, thật vậy sao? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!

Dứt lời, tên thiếu đà chủ ngửa lòng bàn tay ra, một thanh trường đao từ trong túi trữ vật vun vút bay ra, nhanh chóng từ nhỏ hoá lớn, mạnh mẽ bị hắn nắm lấy dựng đứng bên người, khí tức sắc bén tuôn ra xối xả, ép đến những tu sĩ Trường Sinh Phái hai bên cũng phải ôm ngực thở dốc.

Đối diện, Lập Thiên cũng không chịu thua kém, vội vàng làm ra phản ứng phòng thủ. Bàn tay nhỏ thoăn thoắt mò mẫm, một lúc đã lấy được một thanh đoản đao cầm ở trong tay. Đoản đao sáng bóng sắc lạnh, giữa bóng tối mịt mù phản chiếu ánh đuốc trong vắt như gương.

Nhưng chưa được bao lâu, thái độ cứng rắn của Lập Thiên chợt thay đổi, trên nét mặt xuất hiện mấy phần ngượng ngùng. Lúc này đây, hắn cảm thấy chột dạ, đành phải hạ xuống quyết định thu đoản đao vào túi. Hắn cảm thấy đoản đao hơi ngắn, mang dùng đối phó trường đao thì thiệt thòi quá lớn, cho nên chỉ có thể đổi một kiện binh khí khác phù hợp hơn.

Một lúc sau, đoản đao trong tay Lập Thiên đã biến thành rìu nhỏ. Rìu nhỏ khá dài, cầm rất đầm tay, đảm bảo mỗi nhát chém đều bộc phát ra uy lực cường đại. Chỉ là mới vung vẩy vài cái, Lập Thiên ngay lập tức nhận ra nhược điểm của rìu nhỏ, lần nữa nghiến răng thu lại vào túi. Rìu nhỏ tuy đầm tay nhưng lực quán tính quá lớn, đánh trúng không nói, một khi đánh hụt thì rất khó thu hồi để tung chiêu thức khác, thời gian đó sẽ trở thành sơ hở để đối phương lợi dụng mà tấn công mình.

Sau đó, Lập Thiên lấy ra một thanh trường kiếm, kiếm này là của một vị nội môn sư huynh để lại, là một kiện pháp khí trung giai, phẩm chất không tệ. Lập Thiên rút kiếm ra khỏi chuôi, huy huy vài cái cho có khí thế. Chả là mới múa may vài cái thì đã bị lưỡi kiếm cắt đứt một mảnh y phục, xuýt nữa thì cắt luôn vào da thịt. Thấy vậy, Lập Thiên cũng bị doạ cho ngây người, bèn dùng sắc mặt lúng túng thu hồi trường kiếm vào trong túi, bụng thì nghĩ:

- Trường kiếm này quả là pháp khí không tồi, dài mà không nặng, hai cạnh sắc bén vô cùng, dùng để chống địch hợp không gì bằng. Bất quá ta chưa tu luyện kiếm pháp, sử dụng không hề thuận tay, nhiều khi chưa đả thương được kẻ địch đã tự mình đả thương mình, lợi bất cập hại.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lập Thiên không còn cách nào khác ngoài lấy ra chiếc hồ cầm cũ kỹ của què gia gia để lại, hai tay nắm chặt cần đàn dơ lên trước người, làm ra tư thế phòng thủ y hệt như trong sách giáo khoa.

- Ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?

Lập Thiên nghe thế không đáp, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào kẻ địch đối diện, mười phần muốn liều mạng một phen. Nếu hắn phải chết, như vậy kéo được đối phương cùng chết thì mới coi là kết cục hoàn mỹ. Hắn đang tính toán làm cách nào để đồng quy vu tận với cái tên tu sĩ ma đạo trước mặt này.

- Nếu chuẩn bị xong rồi, vậy để ta tiễn ngươi lên đường!

Vút một tiếng, đao của tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái mạnh mẽ nhấc lên cao rồi hung hăng bổ xuống, khí thế bài sơn đảo hải, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Lập Thiên mà chém.

Lập Thiên hoảng hốt, trong lúc cấp bách vội vàng đưa hồ cầm lên đầu chống đỡ, trong đầu liên tục cầu khẩn lão thiên chiếu cố bản thân thêm lần nữa, còn hứa hẹn lúc trở về tông môn sẽ chuẩn bị một mâm lễ lớn để bày tỏ lòng thành kính với thiên thanh chi thượng.

Đương nhiên, vốn liếng của Lập Thiên không đơn giản chỉ có vậy. Hắn biết rõ chiếc hồ cầm của què gia gia không phải là phàm vật như ngoại hình của nó, có thể đây là một món pháp khí thượng giai chứ chẳng đùa, cho nên vào thời điểm mấu chốt này mới mang ra dùng.

Nhớ ngày xưa, lúc còn chưa hiểu chuyện, thấy què gia gia lúc nào cũng ăn nằm với hồ cầm, Lập Thiên thấy tò mò lắm. Thế là nhiều lần hắn chờ què gia gia ngủ say mới lấy trộm nó ra chơi, có khi còn mang đi đuổi gà đánh chó, thế mà đã thấy cần đàn bị gãy bao giờ đâu.

Lạ nhất ở chỗ, cây đàn mà các nghệ nhân thế tục thường sử dụng luôn có hai dây, đằng này cây hồ cầm của gia gia què không có dây nào đã đành, ngay cả cung vĩ cũng không có, chỉ trơ trọi mỗi thớ gỗ không. Đàn này mà rơi vào tay người khác thì chẳng khác gì phế liệu, không làm được gì. Thế nhưng ở trong tay của què gia gia, nó lại phát ra âm thanh rất là êm tai, xúc động lòng người.

Chỉ bất quá què gia gia có sở thích rất kỳ lạ, cả đời chỉ tấu đi tấu lại một vài âm khúc cố định, nhiều đến nỗi Lập Thiên đã thuộc lòng trong bụng. Dù chưa học qua âm luật nhưng điệu ấy nghe thế nào thì đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in, chỉ cần nghe lại sẽ nhận ra ngay.

Còn nữa, những âm khúc ấy có một đặc điểm chung là đều mang sắc thái buồn bã, giai điệu réo rắt bi thương, vừa nghe đã biết dùng để diễn tả một đoạn trầm luân trong cuộc đời của một ai đó. Nói chung, chiếc hồ cầm cũ kỹ này rất kỳ lạ, kỳ lạ như chủ nhân của nó vậy.

Đối với người khác, nó chẳng khác một thanh củi mục nên vứt vào bếp lửa là bao. Thế nhưng ở trong mắt Lập Thiên, đây rõ ràng là một kiện thần binh lợi khí không gì sánh kịp. Nắm hồ cầm trong tay, Lập Thiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hắn cứ có cảm giác chỉ cần giữ chặt chiếc hồ cầm này, bất kỳ ai cũng không thể làm gì được mình.

Nhưng ở đối diện, trái ngược với trạng thái bình chân như vại của Lập Thiên, tên thiếu đà chủ và đám tu sĩ Trường Sinh Phái lại không hề nghĩ như thế. Thấy Lập Thiên muốn dùng chiếc hồ cầm bằng gỗ chống đỡ trường đao, cả đám cũng hết chỗ nói, suy nghĩ muốn tiễn cái tên tu sĩ chính đạo dởm này sớm về bên kia thế giới nhanh nhanh một chút cho xong chuyện.

- Tiểu tử ngốc kia dám dùng hồ cầm đỡ trường đao của thiếu đà chủ, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.

- Đúng vậy, đúng vậy. Các ngươi chờ xem cảnh tên này bị một đao chém làm hai khúc đi. Khà khà, thật là phấn khích a!

Mấy tên tu sĩ Trường Sinh Phái tròn mắt mà nhìn, thấy Lập Thiên làm ra hành động kia vừa tức cười vừa cảm thấy háo hức. Thanh trường đao mà thiếu đà chủ của bọn họ đang sử dụng là pháp khí gia truyền, uy lực không tầm thường, chém sắt như chém bùn, một cái hồ cầm làm sao chống đỡ nổi.

Nhìn cảnh ấy, cả đám đều biết rõ kết cục là gì, chẳng qua không có người nào muốn bỏ qua cảnh tượng kẻ thù không đội trời chung bị chém chết, loại mùi vị đó thực quá hưng phấn rồi. Nghĩ lại nhân chứng vật chứng khiến bọn họ bẽ mặt hết lần này đến lần khác sắp biến mất khỏi thế gian, ai cũng thấy vui mừng khôn xiết.

Rất nhanh, một đao của tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái đã nện lên hồ cầm của Lập Thiên. Nhưng cũng đúng lúc này, dị biến lại lần nữa nảy sinh.

Éo một tiếng, ngay khi lưỡi đao bổ lên thân hồ cầm, một luồng thanh âm kẽo kẹt vang lên, nghe như hồ cầm đang bị nghệ nhân kéo đẩy. Thanh âm vừa sinh, còn chưa kịp rơi vào tai người thì lực lượng ẩn chứa bên trong một đao kia bỗng chốc tan biến đi đâu mất.

Gần như ngay lập tức, tên thiếu đà chủ cảm ứng được có mấy đạo kiếm khí uy lực khủng bố ẩn giấu rất kỹ bên trong hồ cầm phóng vụt ra, mạnh mẽ chém lên người mình nhanh như lôi điện, nhanh đến mức gã không kịp làm ra bất kỳ phản kháng nào.

Xoẹt một tiếng, âm thanh xé rách tê răng vang lên. Trên thân tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái, lớp y phục bên ngoài dễ dàng bị một đạo kiếm quang cắt rách, Long Lân Huyết Giáp ở phía trong cùng đùng một cái lóe lên ngân quang rồi ảm đạm đi hẳn, trên thân giáp chợt xuất hiện một cái rãnh sâu hoắm, thiếu chút nữa đã chia nó thành hai mảnh.

Trước mặt gã, thanh trường đao càng nhận phải công kích cường đại hơn, lưỡi đao bị mẻ vô số chỗ, hiện tại nhìn chẳng khác lưỡi cưa là mấy. Trên lưng đao xuất hiện mấy vết rạch rất sâu, rõ ràng đã bị một đạo lực lượng cực mạnh chém vào, sóng đao lưu lại biến dạng vô cùng rõ rệt.

Sau đó chỉ mấy tích tắc, đám tu sĩ Trường Sinh Phái đang đứng hoặc ngồi nhìn cảnh tượng Lập Thiên bị chém chết chợt ý thức được có điều gì đó không đúng. Bọn họ vừa nghe thấy thanh âm kẽo kẹt rơi vào tai thì đúng lúc trên người có một luồng gió mát lạnh thổi qua. Đến khi cả đám đảo mắt lại nhìn, cái đầu đang nằm trên cổ bỗng nhiên rơi phạch xuống đất, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy, vô lực rơi đầy hang động.

Dị tượng phát sinh quá nhanh nhưng cũng không kém phần tĩnh lặng khiến cho không chỉ tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái không phát hiện ra sự tình đang xảy ra với đám thuộc hạ đứng sau lưng mình mà ngay cả Lập Thiên đang nhắm mắt chờ đợi cũng những tưởng bản thân đã chết rồi, còn chỗ âm thanh kia là què gia gia ở bờ bên kia Nại Hà Kiều đang gảy cho hắn nghe, giúp hắn không nhầm đường mà tiến về chỗ của ông ấy.

Một lát sau, Lập Thiên cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn, nhưng mới nhìn một cái, hắn lập tức hú lên một tràng, thân thể run run như cầy sấy. Cách đó không xa, máu huyết của đám tu sĩ Trường Sinh Phái đã chảy tràn hang động, các bộ phận thân thể mỗi nơi mỗi cái, ruột gan rơi hết ra ngoài, trông rất kinh dị. Thậm chí không khí bên trong hang động đã không còn mùi thơm của dược liệu nữa mà đã chuyển thành mùi tanh hôi đến mức buồn nôn.

Tên thiếu đà chủ lúc này cũng đã hồi phục tinh thần, ổn định phần nào khí tức loạn chuyển trong thân thể. Gã giận dữ ném mạnh thanh trường đao trong tay đánh keng một tiếng, sau đó nhìn thẳng vào chiếc hồ cầm trong tay Lập Thiên với vẻ kinh y bất định.

Mới rồi gã quá chủ quan, cho rằng chiếc hồ cầm mà một tên đệ tử cấp thấp sở hữu sẽ chẳng thể là pháp bảo pháp khí gì lợi hại, không chút nghĩ ngợi liền muốn dùng một chiêu đánh vỡ nó rồi giết cả chủ nhân nó luôn thể. Cũng không ngờ rằng, chính vì một lần chủ quan đó mà khiến bản thân xuýt nữa mất luôn cái mạng, thanh bảo đao gia truyền cũng vì thế bị phá hủy, không cách nào sửa chữa được nữa.

Nghĩ đến đây, hận ý của tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái đối với Lập Thiên càng tăng thêm gấp bội, toàn thân khí cơ bùng nổ, hắc khí tràn ra bao phủ toàn thân gã vào bên trong.

- Tiểu tạp chủng khốn kiếp, ngươi dám dùng phương cách này ám toán ta!

Nghe tiếng rống giận dữ này, những tên đệ tử Trường Sinh Phái đang nằm gục trên mặt đất ngất đi vì trúng độc cũng bị đánh thức, cố sức bò dậy vì phát hiện ra có điều gì đó không bình thường. Sát khí trên thân vị thiếu đà chủ này cùng tiếng rống giận của gã đã nói lên tất cả. Xem ra việc tiêu diệt cái tên tu sĩ chính đạo dởm này đã phát sinh vấn đề gì đó rồi.

Cả đám mệt mỏi ngồi dậy, nheo mắt mà nhìn. Nhưng đến khi phát hiện ra vấn đề, cả đám hồn vía lên mây, lưỡi cứng như ngậm đá, cơ hồ không biết phải nói gì cho phải. Mấy người cứ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt càng lúc càng tệ.

- Tiểu tử này rõ ràng chỉ là một tên nhóc mười tuổi, tại sao lại khó chơi như vậy? Đám người mình muốn giết hắn, không giết được cũng thôi, lại còn khiến cả đám chết dần chết mòn. Nếu ngay cả vị thiếu đà chủ này cũng thất bại, như vậy cái mạng này của ta sẽ đi về đâu đây?

Nhìn cảnh tượng phát sinh xung quanh, bọn họ không khó mường tượng được chuyện gì xảy ra vừa xong, tự hiểu bản thân rất may mắn mới giữ được một mạng. Chuyện bản thân bị trúng độc nhiều khi không phải thiệt hại nặng nề mà là lợi ích to lớn nữa.

Mỗi người còn thấm thía hơn một điều rằng, cái tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch trong mắt bọn họ là một đối thủ đáng gờm không dễ chọc vào. Ngay cả thiếu đà chủ tu vi cao cường, pháp khí pháp bảo đeo đầy người gặp phải hắn còn phải ăn cái thiệt thòi lớn như vậy, huống chi là đám vô danh tiểu tốt như bọn họ. Nhớ lại lúc nãy cả đám bị hành cho thừa sống thiếu chết cũng không oan uổng chút nào.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì vị thiếu đà chủ này của bọn họ tâm tính ngông cuồng, tự cao tự đại thì làm sao dễ dàng mắc lừa như vậy được chứ. Với tu vi của vị ấy, thiếu gì cách giết chết một người không có chút tu vi nào.

Bây giờ thì hay rồi, người đã không giết được còn khiến bản thân bị trọng thương, trường đao gia truyền thì hỏng đến mức không thể sửa chữa, còn giáp bào thì hư hại nặng nề, không tốn một núi của cải lấp vào là không xong. Không nói cũng biết vị ấy đã tức giận không thành hình người nữa rồi.

Nghĩ thế cho nên không ai hé răng nửa lời, dứt khoát nằm trở lại vị trí cũ, làm như chưa từng nhìn thấy gì. Ai cũng sợ vị thiếu đà chủ này giận cá chém thớt, một kích chặt đầu bọn họ xuống thì khổ.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.