Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Hoàng Thủ Đoạn

Tiểu thuyết gốc · 3492 chữ

Thu nhặt xong mọi thứ, Lập Thiên không dám nán lại lâu, lập tức chạy thẳng tới Hắc Yêu Động. Ở địa phương trống trải thế này, đi lại lung tung hết sức nguy hiểm. Chỉ cần bị tu sĩ Trường Sinh Phái ngự kiếm bay ngang hoặc quỷ thi đi lạc phát hiện ra thì căn bản không có cách nào chạy thoát. Cách tốt nhất là chui vào Hắc Yêu Động, mượn nhờ cấm chế bên trong xua đuổi các loại yêu vật, trú ẩn qua đêm rồi sáng mai lại tính.

Hiện tại, Minh Kiếm và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh không biết đang ở nơi nào, thế nhưng đoán chắc hai người đang ở hai nơi khác nhau. Gặp phải đối thủ ghê gớm như vậy, chia nhau ra là biện pháp tối ưu nhất, đảm bảo vẫn có người sống sót để trở về báo lại tin tức trọng yếu này cho tông môn. Nếu tất cả mọi người đều chết, cái bí mật to lớn ấy sẽ vĩnh viễn chôn vùi trong Đồ Ma Lĩnh, dưới một tầng cấm chế cường đại bậc nhất bắc phương đương thời.

Đứng đối diện Hắc Yêu Động, Lập Thiên nhìn thấy có vô số tảng đá lớn nhỏ lăn lốc khắp nơi, nền hang sớm đã phủ đầy một tầng đá vụn lởm chởm khó đi. Xung quanh vách hang chằng chịt vết nứt lớn nhỏ, vết nứt kéo dài từ sâu dưới lòng đất cho đến trần hang, cảm tưởng có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Lấy ra một ngọn đuốc nhỏ thắp lên, Lập Thiên từng bước từng bước tiến sâu vào bên trong.

Xuy xuy xuy, mấy cỗ âm phong đập vào mặt Lập Thiên khiến ngọn đuốc trong tay lung lay muốn tắt. Lập Thiên ôm lấy lồng ngực, cố ép nhịp tim giảm xuống hết cỡ khi nhìn thấy cảnh tượng phát sinh bên trong hang. Trên nền hang lúc này không chỉ có nham thạch, sớm đã xuất hiện vô số xương cốt yêu thú lớn nhỏ, càng vào sâu càng nhiều đến mức khó tin. Lập Thiên nhẹ nhàng mà đi, thế nhưng tiếng lách cách do xương vỡ thi thoảng vẫn vang lên, doạ cho hắn đổ cả mồ hôi hột.

Không mấy khó khăn, Lập Thiên đã đi đến cuối hang. Dưới ánh đuốc lập loè, hắn phát hiện ra nơi đây tồn tại một bức tượng to lớn hình thù quỷ dị, thoạt nhìn giống như tượng đá mà các thôn dân thường đặt trong miếu, chỉ là cái tượng đá này có vẻ như không phải thờ phụng chính thần, mà là một vị ma thần hung dữ.

Lập Thiên soi đuốc lại gần, cố nhìn cho rõ tướng mạo khuôn mặt bức tượng kia. Chẳng qua mới nhìn được một chút hắn đã giật thót mình, vội vàng thu lại ánh mắt. Lập Thiên phát hiện ra bức tượng này là tượng nhưng cũng không phải tượng, khi nhìn thẳng vào đôi mắt cứ có cảm giác như bức tượng này có thể sống lại bất kỳ lúc nào. Thần thái mà bức tượng này thể hiện thực sự không phải một bức tượng bình thường có thể làm ra được, nó càng giống với một vị ma thần đang ngủ say hơn.

Không chỉ thế, xung quanh tượng đá còn có hình đồ pháp trận không nguyên vẹn, có vẻ đã được sử dụng qua, hiện tại đã mất đi hiệu lực. Nhớ lại những gì mà cổ tịch ghi chép về trận đại chiến thần ma thời thái cổ, Lập Thiên cũng mang mang xác định đây là trận pháp mà đám tu sĩ Trường Sinh Phái sử dụng để phục sinh ma thần.

Điển tịch có nói việc phục sinh ma thần từ một tia thần hồn không nguyên vẹn vốn là sự tình vô cùng khó khăn, ngay cả các vị tổ sư Ứng Thiên Tông cũng không tin khả năng ấy có thể xảy ra. Thứ nhất là vì tia thần hồn này của Ma Hoàng bị thần tộc truy quét nhiều lần, không ai biết nó còn sống hay đã chết.

Thứ hai là tà khí ở khu vực này bị thần trận phong ấn, biến thành trận nguyên, thời gian dài đã khiến lực lượng tà khí suy giảm, rất khó trở thành ma trủng để Ma Hoàng có thể tái sinh. Cũng chính vì lý do này mà hoả tinh mới dễ dàng phá vỡ được phong ấn bao phủ Đồ Ma Lĩnh rơi vào trong, nếu là phong ấn lúc mới đặt xuống, khẳng định một trăm cái hoả tinh cũng không làm gì được nó.

Thứ ba là thế lực ma đạo không chỉ mới một hai lần muốn hồi sinh Ma Hoàng, thế nhưng từ đầu chí cuối đều nhận lấy thất bại. Thực tế đã chứng minh, khả năng ấy là vô cùng nhỏ bé, thậm chí nhiều khả năng tia nguyên thần này của Ma Hoàng đã bị thiên địa pháp tắc đồng hoá, biến thành ý niệm bản nguyên từ lâu rồi cũng chưa biết chừng.

Kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn, khi thấy bức tượng kia vẫn nằm nguyên không động đậy, Lập Thiên biết địa phương này tạm thời rất là an toàn. Dù sao ngay cả tu sĩ ma tộc cũng không dám mạo phạm những địa phương linh thiêng như thế này.

Lập Thiên tiến hành sờ mó bức tượng một chút, muốn xem xem nó có gì đặc biệt hay không. Hắn chợt phát hiện ra loại vật liệu làm nên bức tượng này rất kỳ lạ, hình như có chỗ tương đồng với viên sa thạch mà què gia gia làm cho hắn, hiện đang đeo trên cổ. Nghĩ đến đây, trong đầu Lập Thiên lại nảy sinh ý tưởng kỳ quái, nhưng rất nhanh bị hắn thu lại vì điều đó không khả thi.

- Pho tượng này hình như cũng là đồ tốt nha. Nếu ta có pháp lực, mang về đặt trước mười bốn tòa phù đồ kia làm linh tượng trấn trạch, đảm bảo không chê vào đâu được. Haiz, thế mà phải bỏ lại ở đây, thật là quá lãng phí.

Lập Thiên cảm khái một câu, khẽ nhìn bức tượng ma thần thêm lần nữa với bộ dáng tiếc rẻ không ngớt. Nhưng trong khi Lập Thiên đang cảm khái vì không thể thu món thạch bảo này vào trong túi thì ở bên ngoài Hắc Yêu Động, có một nhóm tu sĩ Trường Sinh Phái đang tiếp cận hang động, vừa đi vừa thì thào nói chuyện.

- Ngươi nói xem, phái chủ sai chúng ta đi quan sát động tĩnh bên trong Hắc Yêu Động là có ý gì? Chẳng phải nói sự tình kia là bí mật trọng đại, ngoài ngài ấy ra thì không ai được biết hay sao? Thế thì vì cái gì ngài ấy không tự mình đi mà lại phái mấy người chúng ta đi?!

- Ngươi nói be bé mồm thôi, nếu để phái chủ nghe thấy, mấy người chúng ta đều phải chết đấy. Mệnh lệnh của phái chủ xưa nay không cho phép hoài nghi, không cho phép thăm dò, chỉ có thể nghiêm chỉnh chấp hành mà thôi. Lần này cũng không ngoại lệ, chúng ta không nên tò mò, tránh cho bị phái chủ trách phạt.

- Thế ngươi không cho là bên trong có ẩn tình gì sao?!

- Đương nhiên ta không tin. Chỉ là thân phận như chúng ta, tin hay không tin, phục hay không phục thì kết cục đều giống nhau cả, có cần phân giải rõ ràng ra không?!

- Mặc kệ nó chứ, hiện tại không có người ngoài, chúng ta mỗi người thử nói xem, Ma Hoàng liệu có thể hồi sinh thật không? Ta cảm giác chuyện này thật hoang đường, thế mà sau hàng ngàn vạn năm hậu thế vẫn cứ tin răm rắp. Chẳng lẽ Ma Hoàng cường đại như vậy thật sao, chết cả ngàn vạn năm mà vẫn có thể sống lại?!

Nghe tên này nói, các vị đồng môn của hắn ta đều sợ tái mặt, thế nhưng cả bọn cũng không tránh được tò mò, một người nói:

- Các ngươi nghĩ xem, nếu Ma Hoàng phục sinh là giả, thế thì không nói làm gì. Nhưng nếu Ma Hoàng phục sinh là thật, mấy người chúng ta tự dẫn thân tới, các ngươi nghĩ đây là có ý gì?

Nghe xong câu ấy, bất giác cả mấy tên sóng lưng lạnh toát. Dù tu sĩ Trường Sinh Phái lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, quen với cảnh giết chóc để trưởng thành, đối với sinh tử đã không còn nhiều bận tâm, thế nhưng khi nghĩ đến việc bản thân sắp đối diện với một vị Ma Hoàng hung uy ngút trời, một trận tử chiến kinh thiên địa, khiếp quỷ thần mà cổ tịch ma tộc ghi chép lại, ai nấy đều không khỏi bị làm cho tâm thần run rẩy.

- Chắc là không đâu, ta tin kết quả đều giống những lần trước thôi. Dù sao mấy vạn năm qua kết quả vẫn như vậy mà!

Cả đám tự trấn an nhau, sau đó cùng tiến vào sâu trong Hắc Yêu Động. Thanh âm tiếng xương vỡ cùng với lời tỉ tê tâm sự giữa nhóm người rất nhanh đã bị Lập Thiên phát giác. Lập Thiên vội vàng dập tắt ngọn đuốc nhỏ trong tay, sau đó ngồi dựa lưng vào pho tượng, im lặng chờ đợi.

Lúc đi vào Lập Thiên đã để ý qua, bên trong Hắc Yêu Động vốn không có ngõ hẻm, không có địa phương kín đáo để ẩn nấp. Còn chỗ xương cốt dưới chân tuy có thể đào lên được, nhưng giờ mới tiến hành đào sẽ khiến bản thân bị phát hiện vì động tĩnh gây ra là không nhỏ.

- Đấy, các ngươi thấy chưa, ta đã nói là không có gì rồi mà!

- Đúng vậy, trận nguyên chúng ta mang tới đã tiêu hao hết, trận pháp bày xuống cũng bị hư hại không nhẹ. Các ngươi nhìn chỗ yêu cốt này đi, rõ ràng yêu thú mất mạng vì trận huyết tế này cũng không ít, thế mà tượng đá ma thần vẫn còn y nguyên ở đó, xem ra huyết tế lần này đã thất bại rồi.

- Kết quả cuối cùng đã rõ, xem ra mấy người chúng ta không cần lo lắng gì nữa, cứ về nói với phái chủ một tiếng, bảo ngài ấy đến thu hồi thạch điêu là xong.

- Ừ, vậy chúng ta trở về thôi!

Mấy tu sĩ Trường Sinh Phái vừa mới vào, chưa gì đã đòi rủ nhau đi ra. Bọn họ kiểm tra rất nhanh chóng, mới chiếu đuốc qua nhìn một cái là tìm được kết quả ngay. Trước mắt, tượng đá ma thần ngoại trừ khí tức không giống với khi bọn họ mang tới, nghi ngờ do trận pháp hiến tế gây ra thì không có gì khác biệt. Điều này chứng minh trận huyết tế đã thất bại, tương lai bọn họ phải làm thêm lần nữa, đại loại như thế.

Có thể đưa ra được kết quả nhanh như vậy một phần là do bọn họ tự tay bày xuống trận pháp, biết cốt lõi pháp trận nằm ở điểm nào. Một phần khác là vì bọn họ biết sáu thế lực chính đạo khác đã bị các đồng môn của mình chia nhau đánh giết, lúc này sợ rằng đã chết cả, không chết thì cũng đã tìm đường chạy trở ra, chẳng ai ngốc nghếch đến nỗi tìm đến địa phương trọng yếu như thế này một mình làm gì.

Hơn nữa, từ lúc cả bọn đi vào, mặt đất đã được cả đám dùng đuốc kiểm tra một lượt, bên trong không có dấu hiệu cho thấy có số lượng lớn người ra vào. Nếu có nhiều người ra vào, xương yêu thú sẽ bị dẫm nát và lộn xộn chứ không ngay ngắn và tơi xốp như hiện tại. Dựa theo đó thì bên trong Hắc Yêu Động, ngoại trừ việc tượng đá ma thần còn tồn tại ở đó hay đã biến mất ra thì chẳng có vấn đề nào khác cần quan tâm.

Lập Thiên núp sau pho tượng, nghe thế thì vui mừng như điên, biết bản thân sắp thoát khỏi một kiếp rồi. Hắn còn thầm tự hào vì lúc nãy đi vào, bản thân đã đi đứng rất cẩn thận, cũng không làm hiện trường bị rối loạn, khiến đám tu sĩ ma đạo này phát hiện ra cấm địa thi pháp xuất hiện kẻ lạ mặt như mình.

Nhìn cách đám người này kiểm tra là hiểu bọn chúng chỉ đến để nhìn một chút xem cái vị Ma Hoàng dữ dằn kia có sống lại thật hay không mà thôi. Việc này thì đơn giản rồi, nào có ai sống lại đâu. Lập Thiên đã sờ lên pho tượng này, ngồi dựa lưng vào nó cả buổi mà có thấy gì khác biệt đâu chứ. Nếu lão ma đầu này mà sống lại thật, xem chừng đã giết hắn tận mấy cái mạng rồi.

Thế nhưng Lập Thiên không biết, đám tu sĩ Trường Sinh Phái cũng không biết, bên trong một hốc đá cuối hang, có một con mắt lớn đang quan sát bọn họ chằm chằm, vừa quan sát vừa toan tính một điều gì đó hết sức xa xôi.

- Ma huyết, trên người kẻ này vậy mà lại mang theo ma huyết của ta. Thật thú vị! Bổn tọa thực muốn xem xem, rút cuộc một tên tộc nhân Bàn Cổ kém cỏi có cái gì mà lại lây dính được một tia nhân quả với bổn Ma Hoàng ta.

Thấy đám tu sĩ Trường Sinh Tông định quay đầu rời đi, một tia nguyên thần của Ma Hoàng ẩn nấp trong hốc đá cũng không ngồi im. Lách cách một tiếng, bỗng nhiên thanh đuốc bằng gỗ đang nằm trên giá sắt tự động rơi thẳng xuống đất kêu canh cách mấy tiếng.

Âm thanh vang lên, tim của Lập Thiên cũng muốn vọt ra khỏi lồng ngực, mặt mày đã tái mét từ lúc nào. Lúc này, trái ngược với viên sa thạch đeo trên cổ đang càng lúc càng nóng thì thân thể Lập Thiên càng lúc càng lạnh. Hắn biết lần này ông trời cũng không cứu nổi mình nữa rồi, thầm oán cái bọn ma quỷ khốn kiếp đang lẩn khuất khắp nơi rảnh rổi không biết làm gì cứ tìm cách hại người cho bằng được.

Cũng đúng lúc ấy, đám tu sĩ Trường Sinh Phái đang hí hửng rời đi cũng khiếp hồn quay phắt người lại nhìn. Thấy tượng đá ma thần không có động tĩnh gì, cả đám mới vuốt ngực thở dài. Thế nhưng sau đó, bọn họ đã nghĩ đến một khả năng khác có thể xảy ra, một tên cao giọng quát lớn lên:

- Là kẻ nào?

Thân thể Lập Thiên run lên theo tiếng quát, cảm thấy chân tay mềm nhũn cả ra. Thực sự hắn không thể tin nổi, đúng vào giờ khắc bản thân sắp thoát khỏi cơn nguy biến, tại sao cái que củi kia lại rơi xuống được. Bây giờ thì hay rồi, muốn trốn trốn không được, muốn chạy chạy không xong.

- Nếu đã như vậy, thì phải làm liều thôi.

Thế là Lập Thiên lấy khăn trắng bịt mặt lại, nhanh tay lấy ra mấy túi hỗn độn thu được từ các sư huynh nội môn đã qua đời ra, lục lọi một tí. Hắn chắc chắn bên trong này còn có nhiều đồ chơi chưa được dùng tới, bây giờ đang lúc nguy cấp, cần phải mang ra tiêu xài. Đến khi nhìn thấy bên trong có khá nhiều linh dược và phù triện, Lập Thiên liền nhớ đến cách thức sử dụng mà bản thân đã thực hiện trước đó.

Bất quá lần này, Lập Thiên tiến hành cải biến phương pháp một chút cho phù hợp với tình hình thực tế. Đầu tiên hắn đổ linh dược dạng bột phấn ra, tiếp theo gói chúng lại trong một túi giấy, sau đó dán linh phù vào, cuối cùng mới dùng linh thạch thổi linh khí vào khiến cho phù văn sáng lên, thế là xong.

Đây chính là một viên phù thạch cỡ nhỏ, nhưng bản chất đã cải biến nên được gọi bằng cái tên khác là độc dược phù. Linh phù bị kích hoạt đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần bị linh khí cường độ lớn xung động sẽ lập tức nổ tung, tạo ra lực công kích không thua gì một tu sĩ nội môn toàn lực đánh ra.

Không chỉ thế, Lập Thiên còn giấu bên trong một số loại dược phấn có mùi lạ, mà theo hắn thì đây có thể là độc dược hoặc một loại dược liệu đặc biệt nào đó. Một khi linh phù nổ tung, uy áp sẽ khiến dược phấn bay ra, đầu độc chết cái đám tu sĩ ma đạo này, từ đó giúp bản thân thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng.

Chỉ có điều tất cả đều là dự tính của Lập Thiên mà thôi, vì hắn không biết mấy món linh dược này có phải là độc dược không, càng không biết uy lực của linh phù trong túi các sư huynh nội môn có đủ để tiêu diệt đám tu sĩ ma đạo hung dữ này. Nhưng nhìn vào số kim thạch và những linh phù được làm từ loại giấy dầu đặc biệt, Lập Thiên tin chắc uy lực của viên dược phù này là không nhỏ.

Chỉ trong nháy mắt, một viên độc dược phù đã được Lập Thiên hoàn thành. Lúc này, các tu sĩ Trường Sinh Phái đang cẩn thận tiếp cận tượng đá, đao kiếm lăm lăm trong tay, chỉ cần thấy người lao ra liền xuất thủ giết chết. Từ sau pho tượng, Lập Thiên thò đầu ra nhìn, thấy đám tu sĩ ma đạo tiếp cận phạm vi một trượng, lập tức ném mạnh viên độc dược phù ra ngoài.

- Chết đi này!

Lập Thiên nói thầm rồi vung mạnh cánh tay. Chỉ nghe vèo một tiếng, dược phù trong tay Lập Thiên bất ngờ bay ra, khiến cho nhóm tu sĩ Trường Sinh Phái giật thót mình lùi lại. Một trong số đó nhanh chóng làm ra phản ứng phòng thủ, một kiếm chém qua.

Ầm một tiếng, kiếm của tên này hung hăng chém thẳng vào độc dược phù, lập tức khiến nó nổ tung. Uy lực của lôi phù bùng nổ đánh cho thanh kiếm trong tay tên này nát thành từng mảnh nhỏ, mà chính hắn ta cũng bị lôi điện đánh cho hộc máu, bắn ngược ra đằng sau.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho đám tu sĩ Trường Sinh Phái không kịp trở tay. Đến khi bọn chúng tỉnh hồn lại mới phát hiện ra sau đợt tấn công bất ngờ vừa rồi, không chỉ có một vị đồng môn bị trọng thương mà ngay cả bản thân bọn họ cũng đang bị một tầng chướng khí mù mịt bao phủ, không khí xung quanh mang một mùi hương vô cùng khó ngửi.

Rất nhanh, có người đã phản ứng kịp, tức tốc hét lớn:

- Cẩn thận có phục kích!

- Không ổn, cẩn thận độc khí!

Đám tu sĩ Trường Sinh Phái nghe thấy thế kinh hãi lùi lại, miệng không ngừng la hét, vừa hét vừa thi nhau chạy ra thật xa. Cả đám chợt phát hiện ra chính mình đã ngửi phải độc khí, cho nên ai nấy đều liều mạng lấy ra giải dược nuốt vào, trong đầu không ngừng cầu nguyện giải dược này có hiệu quả giải được loại độc khí kia.

Chỉ tội cho tên tu sĩ chém trúng viên dược phù của Lập Thiên, hắn ta bị thương quá nặng, nhất thời không di chuyển được, hít trọn cả đám khí độc, lúc này đang há miệng kêu cứu không ngừng, thế mà đám đồng môn của hắn chẳng có ai đoái hoài, càng lúc càng chạy đi xa hơn.

- Hì hì, một tên... Coi bộ ta phải làm thêm mấy chục viên nữa, ném cho cả đám này toi đời mới được.

Lập Thiên thành công hạ gục một tên địch thủ, khí thế tăng mạnh, nhanh tay làm thêm mấy chục viên dược phù nữa, chuẩn bị đối phó với số kẻ địch rất đông còn lại.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.