Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Vấn Bế Vạn Niên (cc)

Tiểu thuyết gốc · 3196 chữ

- Ngươi nhớ lại cả rồi chứ?

- Không sai biệt lắm, đây chính xác là thân thể chuyển kiếp của ta. Mặc dù năng lực của bộ thân thể này không khỏi quá kém đi, gân cốt mềm yếu nhu nhược còn dễ sinh bệnh tật, bất quá độ nhạy bén của linh thức thì không thua kém tộc nhân Bàn Cổ tộc bao nhiêu, đây mới là điểm mấu chốt.

- Rất thông minh, không hổ là tiên chủ tiền kiếp. Bất quá ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Ngươi phải biết, tại không vực thuộc địa phận Thanh Hải Tinh này, thiên địa pháp tắc tạo hoá đã định sẵn nhân tộc không thể sống quá một trăm hai mươi lăm tuổi. Bất quá điều đó chỉ xảy ra trong điều kiện tuyệt hảo mà thôi, còn thực tế ấy à, ngươi có sống đến được sáu mươi tuổi hay không vẫn còn là điều phải nghĩ đấy. Cho nên tốt nhất là ngươi hãy bắt tay vào công việc ngay từ bây giờ thay vì chần chừ lưỡng lự.

- Đó là lý do ngươi xuất hiện trong giấc mơ của ta, cố tình đánh thức ký ức của ta, là lo lắng ta chìm đắm giữa chốn hồng trần rối ren không thoát ra được, đúng không?

- Cũng xem là một lý do đi.

- Tạm thời bỏ qua chuyện đó. Nói cho ta biết, tại sao ngươi có thể tìm được ta trong số hơn bảy tỷ nhân loại tại không vực này? Ngươi không sợ sẽ tìm nhầm người hay sao? Một điều nữa là, ta hồi sinh trong thân thể mới, có cốt nhục mới, thần hồn mới, thế nhưng chân linh lại có thể tương thông hô ứng với ngươi, chuyện này phải giải thích như thế nào?

- Chuyện đó vô cùng đơn giản. Ngươi có thể hiểu đại khái rằng, tìm thấy ngươi không phải vì ngươi là ngươi, mà bởi vì tâm cảnh của ngươi chính là ngươi...!

- Ý tứ là gì?

- Ý tứ là thông qua tâm cảnh của ngươi, lí niệm mà ngươi theo đuổi ở kiếp này tương đồng với lí niệm của bản thân ta ở kiếp trước, cho nên chân linh hai bên mới có thể hô ứng lẫn nhau. Sở dĩ có việc này là do cánh cửa luân hồi phân hóa hỗn loạn, ở trong vô số người ta không cách nào nhận biết ngươi là ai. Thế nhưng thông qua cách sống, cách suy nghĩ, cách làm việc, ta sẽ biết ngươi là ai. Dù cho cách xa ngàn vạn dặm, đạo chủng tương đồng chắc chắn sẽ sinh ra lực cảm ứng dù loại lực lượng này rất mỏng. Việc này đối với phàm nhân như ngươi có thể không mấy rõ ràng, thế nhưng đối với loại tồn tại như ta lại rất dễ dàng nhận biết được. Ví dụ bây giờ mà nói, chỉ cần một dao động nhỏ trong tâm cảnh của ngươi ta cũng có thể cảm ứng được.

- Thì ra là vậy, ta hiểu rồi. Đại đạo vốn dĩ là loại sự sống vô hình, trong hư không lí niệm hỗn tạp va chạm lẫn nhau, vô số lí niệm tương đồng và bất tương đồng song song cùng tồn tại. Điểm trọng yếu là, lí niệm của bản thân ta như thế nào sẽ câu dẫn loại lí niệm tương tự trong hư không đến, cuối cùng tạo thành một chuỗi hệ thống lí niệm đồng nhất, gọi là đạo, đúng không? Bản thân ngươi chính là một tia linh nguyên, vốn nương tựa vào thiên địa đại đạo pháp tắc tồn tại ở không vực này, cho nên mới có thể dựa vào khả năng cảm ứng đạo chủng hô ứng tương đồng mà tìm tới ta. Nói chính xác là, ta không phải là ta mà chính là ta, tâm cảnh mới là thứ xác định một người là ai chứ không phải bản thân người đó.

- Có thể tạm lý giải như vậy. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên ngươi chuyển thế, đối với luân hồi đại đạo lý giải chưa sâu, có rất nhiều chuyện ngươi chỉ biết cái vỏ mà không hiểu cái ruột. Vả lại theo như ta thấy, một kiếp này của ngươi biết hay không thì cũng như nhau cả, đều vô dụng thôi.

- Vì sao?

- Vì sao ư? Ngươi không mở to mắt ra mà nhìn xem, nhân tộc ở đây đều là một đám người vô đạo nhưng rất yêu thích làm màu. Chẳng hiểu đạo là gì, chỉ giỏi kết bè kết đảng ngồi nói đạo lý suông. Kẻ mặc đạo bào, người mặc cà sa, kẻ đầm người vét nhiều vô số kể, bất quá xã hội có khá khẩm lên chút nào chăng? Theo ta thấy, càng phát triển thì càng loạn lạc, càng đầy đủ thì càng thối nát mà thôi. Tu hành như thế thì có tác dụng gì?

- Ngươi nói cũng phải. Bất quá chính vì xã hội hiện tại nó như thế thì mới cần đến người như ta. Bởi thế nhân vô đạo nên mới cần người hữu đạo dạy cho bọn họ biết cái gì gọi là đạo. Nếu thế gian này tốt đẹp rồi, tuyệt vời rồi, ổn thỏa rồi, ngươi nói một tiếp dẫn đạo sư như ta đến địa phương này vì cái quái gì chứ?

- Cứ cho lời ngươi nói là đúng đi, thế thì liệu rằng nhân tộc trên Thanh Hải Tinh này có khả năng lặp lại sai lầm của Bàn Cổ Tộc năm xưa hay không? Không nói đâu xa, chỉ riêng thảm họa diệt chủng đối với khủng long tộc, một phân chi huyết thống của long tộc thượng cổ tại Hàm Quang Thiên Tinh đã nói lên một phần nào đó bản chất của sinh linh tại nơi này. Có lẽ bản chất của chúng sinh đều như nhau, là lòng tham vô đáy cả.

- Rất có khả năng, chỉ là điều đó không phải việc ta cần quan tâm. Dù sao vạn vật chúng sinh đều có nhân quả, trước khi làm điều gì đó tất phải dự tính được hậu quả mà nó mang lại. Làm đúng thì nhận thưởng, làm sai thì chịu phạt, nào có khác được. Dựa vào những gì ta tìm hiểu, khủng long tộc nhân rõ ràng đã nhiễm ma tính quá nặng, sinh đẻ không có kế hoạch, phát triển vượt quá mức kiểm soát, đè ép hết thảy những sinh linh khác, cho nên mới bị thiên đình giáng hạ sát kiếp, đẩy đến thảm cảnh diệt vong.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có biến cố xảy ra với loài khủng long thì làm sao nhân tộc có ngày hôm nay. Khủng long không diệt, nhân tộc muốn sống sót còn khó, nói chi sinh sôi nảy nở, tạo lập văn minh. Giả như nhân tộc cũng cùng một giuộc với khủng long tộc, tham lam vô đạo, ngu si cố chấp, như vậy ta rất vui mừng chào đón một kỷ nguyên mới cho một sinh linh mới kế thừa. Đó cũng là một phần của nhân quả vậy, không phải sao?

- Ta không chỉ hàm ý việc này, ngươi biết mà. Huyết mạch của nhân tộc kế thừa từ Bàn Cổ tộc quá ít ỏi, dẫn đến tiềm lực bị hạn chế đi rất nhiều. Bằng chứng là cảm ứng đối với thiên địa chi khí đã biến mất, khả năng tu hành cũng mất theo. Điều này có nghĩa là một khi ngươi chết, mọi thứ sẽ chấm hết, hết một cách đúng nghĩa. Ngay cả thần hồn cũng bị thiên địa đại đạo và cổ thần trong thiên đình khống chế, dù muốn hay không đều phải tuân thủ luân hồi đại đạo. Cái gì mà tiên lộ, cái gì mà trường sinh, đều là ảo tưởng.

- Không sao hết, ta đến đây chính trong vai trò của người dẫn đường. Học đạo của ta, thủ đạo của ta, truy cầu đạo của ta, ắt sẽ có đường. Nhân tử đạo bất tử, chỉ cần trong lòng có đạo, ngay cả khi chỉ còn một tia ý thức cũng có thể bước vào cánh cửa thần tiên thoát tục.

- Haha, ngươi cho rằng bọn họ sẽ nghe theo ngươi sao?

- Không, ta không chắc. Bất quá sứ mệnh của ta là dẫn đường hướng đạo, còn người trong thiên hạ có tiếp thu hay không là việc của bọn họ. Không phải vì họ không tiếp thu thì ta không làm, mà ta càng phải làm. Ta làm không chỉ cho thiên hạ này xem, mà cho cả thiên địa quỷ thần cùng xem. Đạo của ta, tuyệt đối không sai. Đạo của ta, tuyệt đối không diệt. Ta tin ta sẽ làm được.

- Được thôi, dù sao ngươi đến cũng đến rồi, ngay cả tấm bằng đại học bách khoa mà ngươi cũng dám thẳng tay đem đốt, một lời này của ngươi ước chừng khá là đáng tin cậy. Dù sao thì, hoặc là ngươi tiến lên, dành lấy công đức, thu thập đạo hạnh, nuôi dưỡng đạo quả, thành công đặt chân vào cảnh giới mới, tạo lập một vùng trời mới. Hoặc là thân tử đạo tiêu, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục, đến trời cũng không cứu nổi. Vào thời điểm này mà nói, ngươi không có sự lựa chọn nào khác, đương nhiên chỉ có thể liều mình làm việc thôi. Nói cho ta biết, tiếp theo ngươi định làm gì?

- Khà khà, dễ nói, dễ nói.

- Trước sự kiện này, ta chỉ cảm thấy thế gian thật là tồi tệ. Nhưng cho đến khi ngươi thức tỉnh ta, ta mới biết suy nghĩ trước đây của ta hoàn toàn chính xác. Có lẽ vì bản thân ta quá cầu toàn, trong mắt không có một hạt sạn nên mới nhìn nhận mọi thứ một cách bi quan như vậy. Chỉ bất quá ta vẫn không cho rằng mình sai, mà do tư duy của sinh linh trong xã hội này có vấn đề. Nếu không, nhân gian đã không có nhiều nghịch lý cùng tồn tại đến như vậy.

- Huống hồ cho đến khi ngươi thức tỉnh ta, ta cũng đã đi được phân nửa chặng đường đời, cũng trải qua ít nhiều thăng trầm sóng gió, làm sao không hiểu được bản chất của sinh linh nơi không vực này chứ. Ta còn hiểu thêm một điều rằng, số một là con số quá nhỏ bé để làm được điều lớn lao, nhất là thay đổi phương thức tư duy của một tầng lớp sinh linh đã hóa thành hệ thống gen di truyền qua nhiều đời bằng phương thức này hoặc phương thức khác, đây chẳng khác nào việc không tưởng cả.

- Sau đó, ta càng hiểu được sự bất lực của Như Lai và chư vị đại năng phật tử tây phương, Thái Thượng lão quân cùng một số chân giả thiên đình thần tộc sau nhiều lần chuyển thế giáo hóa chúng sinh thất bại. Thực tế cho thấy không phải do đạo lý của bọn họ sai, mà là vì bản chất động vật đã ăn sâu vào linh hồn của sinh linh phàm giới, từ khi ra đời đã biến thành bản năng gần gũi nhất, giống như lòng tham và nỗi sợ hãi đã bị khắc ấn vào tư duy của mỗi chủng loại, không có ngoại lệ.

- Cho đến cuối cùng, ta nhận ra rằng tâm cầu đạo của nhân tộc hay yêu tộc trên khắp Thanh Hải Tinh này đều là giả dối, là phù phiếm khoa trương, là làm màu làm mè hòng đạt được một chút lợi ích về mặt sĩ diện, vật chất và một ít tinh thần cầu thị mà thôi, ngoài ra không gì hơn nữa. Tổng quan xem xét, với loại tu hành theo phương thức này, việc cải biến kết cục diệt vong của xã hội thực tại căn bản không những không đạt được chuyển biến tốt đẹp hơn, ngược lại còn khiến cho tốc độ cả đám đi vào chỗ chết nhanh hơn và triệt để hơn trước đó rất nhiều.

- Ngươi cuối cùng cũng nhận thức được vấn đề cốt lõi!

- Điều này là đương nhiên. Chính vì ta không còn cách nào khác nên bản Tiên Pháp Đạo Kinh này mới ra đời. Trong suốt con đường tu hành của ta, ngày ngày truy cầu sự thấu suốt triệt để với thiên địa đại đạo cũng hiểu được một số vấn đề, có một câu hỏi lớn muốn đặt ra cho nhân tộc và khắp sinh linh trong phàm giới này. Nếu như trung thực trả lời và thẳng thắn làm việc, kết quả của nhân tộc và sinh linh khắp Thanh Hải Tinh này sẽ có một chuyển biến cực kỳ to lớn. Nếu khinh thường bỏ qua hoặc không dám đối diện, kết cục sẽ chỉ có một mà thôi.

- Ồ, ngươi nói một câu hỏi, chỉ một câu hỏi mà có thể nói lên bản chất của vạn vật, chỉ một câu hỏi mà khi giải quyết được liền hóa giải kết cục diệt vong gần như đã định xuống của cả Thanh Hải Tinh này hay sao? Ta thực lòng rất muốn biết câu hỏi đó là gì, ngươi nói mau đi.

- Câu hỏi này vô cùng đơn giản, có tên "Nhất Vấn Bế Vạn Niên". Câu hỏi này không quản thần ma, không phân chính tà, không chia giai cấp, không vấn thiên đạo, chỉ hỏi nhân tâm, đối diện với tâm ma của chính bản thân mình. Câu hỏi đó chính là:

- "Nếu thế gian tất cả vạn chúng sinh linh đều có chung suy nghĩ với ngươi, trí tuệ như ngươi, tham vọng như ngươi, mưu cầu như ngươi, ai cũng toàn tâm toàn lực thực hiện cho bằng được mục đích của mình như ngươi, hãy thử nghĩ xem thế gian sẽ xuất hiện kết quả như thế nào?"

- Nếu kết quả là mọi người chung sức đồng lòng trên một chiếc thuyền, tích cực xây dựng một thiên hạ thái bình thịnh trị, người người hòa thuận chung sống, vạn chúng sung túc ấm no, như vậy tương lai có thể nghĩ đến chuyện khai khẩn vũ trụ, sánh vai cùng các chư thiên trong tinh hà vạn giới.

- Thế gian nếu có càng nhiều người có suy nghĩ hướng thiện, diệt trừ bản ngã, bỏ qua lòng tham cá nhân để phục vụ mục tiêu cộng đồng, hy sinh bản thân phụng sự cho thiên hạ, rõ ràng tương lai của nơi đó tươi sáng không cần bàn cãi.

- Dù không cần ai giúp đỡ thì địa phương như vậy chắc chắn không phải là địa phương yếu đuối dễ dàng xâm phạm, nhân tài hào kiệt sinh ra nhiều vô số kể, văn minh phát triển nhanh chóng, sớm muộn gì cũng phá bỏ được rào cản thiên địa pháp tắc mà vươn tầm vũ trụ, bước vào tinh không muôn màu muôn vẻ.

- Người đạt được điều này hiển nhiên đạo tâm vô cùng trong sáng, đạo hạnh cao thâm, trí tuệ siêu việt, sớm muộn gì cũng đắc đạo mà trở thành thánh phật, rời khỏi luân hồi đày đoạ, siêu phàm thoát tục.

- Nếu kết quả là chúng sinh vạn vật miễn cưỡng có thể chung sống với nhau, mặc dù bằng mặt không bằng lòng nhưng vẫn níu kéo tồn tại được, không phát triển hơn nhưng cũng không tồi tệ đi bao nhiêu, chứng minh tư duy của loại người này còn quá nhiều chướng ngại cần khai phá. Đạo tâm chưa đủ trong sạch, đại đạo trong lòng chưa thông tỏ, bị chấp niệm quấn thân, lòng tham chưa tận.

- Mặc dù điều này chưa hẳn đã hết thuốc chữa, nhưng cần khẩn cấp thực hiện công cuộc cải cách đạo pháp, tự thân giác ngộ tu hành, nâng cao tinh thần truy cầu đại đạo, họa chăng mới sớm tìm đến được bến bờ an yên. Bằng không nếu buông thả cho dòng đời đưa đẩy, sớm muộn gì cũng đi lầm đường lạc lối, cuối cùng rơi vào bể khổ vô biên, không thể quay đầu.

- Còn nếu kết quả biến thành người người chém giết lẫn nhau, lừa gạt nhau để tranh giành lợi ích, khiến cho chúng sinh lầm than, vạn vật tận diệt, môi trường ô nhiễm, đạo đức suy thoái. Như vậy rõ ràng là phẩm chất của loại người này quá sức thấp kém, địa phương nào tồn tại càng nhiều người như vậy thì càng ngày càng loạn lạc, văn minh càng nhanh tàn lụi, sinh mệnh càng sớm kết thúc. Loại người này sống chỉ tổ gây hại cho chúng sinh thiên hạ, tạo nghiệp khắp nơi, chết đi hiển nhiên chỉ có thể rơi vào Giải Chấp Địa Ngục mà thôi.

- Khoan đã. Câu hỏi này của ngươi liệu có làm khó người ta quá không?

- Ngươi nghĩ thử xem?

- Ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, bởi vì kết quả có vẻ như khá khó chấp nhận rồi. Cho nên chi bằng hai người chúng ta làm một cuộc đánh cược đi.

- Đánh cược thế nào?

- Đánh cược xem kết cục của nhân tộc tại Thanh Hải Tinh này ra sao? Nếu ta đúng, từ nay về sau ngươi hãy quên việc chuyển thế độ hóa chúng sinh đi. Còn nếu ngươi đúng, từ nay về sau ta sẽ không quản ngươi làm gì nữa. Khi trở về Lưỡng Giới Thiên ta cũng sẽ cấp cho ngươi một thân thể tốt, ban cho ngươi pháp lực, để ngươi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm.

- Được. Ngươi đánh cược cái gì?

- Ta cá rằng không đến năm thứ năm ngìn sau công nguyên, nhân tộc trên Thanh Hải Tinh sẽ chính thức diệt tuyệt. Còn ngươi?

- Haiz, ngươi cũng không khỏi quá khôn lỏi đi. Bất quá nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì ta cũng đành thuận theo ý trời thôi. Giả như một kiếp này của ta là lãng phí, vậy giống như ngươi nói, lần sau có chuyển thế đến không giới khác cũng vô dụng, chi bằng để dành tâm lực cho việc tu hành, tránh xa thế tục rắm rối vẫn hơn.

- Haha haha, nói rất hay. Bất quá ngươi cho rằng nhân tộc có thể tồn tại đến năm năm ngìn thật ư? Ta xem bọn chúng có lê lết đến năm ba ngìn nổi hay không cũng là một vấn đề đáng nói rồi đấy. Chẳng qua vì nể mặt ngươi nên ta mới tặng thêm hai ngàn năm mà thôi. Bỏ đi, cứ quyết định như vậy. Nhân tộc tồn, ngươi thắng. Nhân tộc diệt, ngươi bại. Còn bây giờ, ta phải đi ngủ một giấc đây. Haha haha

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien

Truyện Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.