Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là ta mắt mù(2)

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Hắn lập tức sinh ra một cái ý nghĩ hoang đường.

"Chẳng lẽ người xuất thủ tối hôm qua chính là tiểu sư đệ?"

Chủ yếu là do Lục Trường Sinh xuất hiện quá trùng hợp.

Bất quá ngay khi hắn vừa đặt chân lên Thanh Vân Phong, hắn lập tức cảm thấy ý nghĩ của mình thật nực cười, sao có thể là tiểu sư đệ?

Vừa ngẩng đầu nhìn lên, một mảnh trống trải, Lục Trường Sinh đang nhàn nhã nằm trên ghế xích đu.

Bên cạnh còn có mấy nữ đệ tử đang nắn vai đấm chân cho hắn.

Những nữ đệ tử này từng người đều cau chặt mày, cật lực xoa nắn.

Lục Trường Sinh thì một mặt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng hừ nhẹ.

"Trường Sinh sư huynh, lực đạo như vậy đã đủ chưa?"

"Mạnh thêm chút đi, ta tương đối mỏi!"

"Như vậy sao?"

"Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó, mạnh thêm chút nữa!"

"Được rồi!"

Nữ đệ tử dịu dàng đáp ứng, càng thêm ra sức xoa nắn.

Lục Trường Sinh càng tỏ ra hài lòng, mở miệng nói: "Đợi lát nữa các ngươi đều đem vấn đề của mình nói ra, ta quay đầu liền sẽ giúp các ngươi hỏi Đại sư huynh, sẽ không để cho các ngươi toi công bận rộn!"

Diệp Thiên Dịch sắc mặt triệt để thay đổi, cỗ nộ khí trước ngực rốt cuộc áp chế không nổi.

"Ngươi đang làm gì!"

Tiếng quát lớn của hắn khiến mấy nữ đệ tử hoa dung thất sắc, nhao nhao rút lui đứng ở một bên.

Lục Trường Sinh cũng bị giật nảy mình, khó hiểu nhìn Diệp Thiên Dịch: "Sư huynh làm sao vậy?"

"Ngươi đang làm gì!"

Diệp Thiên Dịch lần nữa chất vấn.

Lục Trường Sinh vô thức đáp lại: "Xoa bóp a!"

". . . Ta. . ."

Diệp Thiên Dịch lắp bắp, không biết nói gì.

Hắn đang muốn nói gì? Chẳng lẽ hắn không biết đó là xoa bóp?

Lục Trường Sinh nhìn ra ý tứ của hắn, mở miệng khuyên nhủ: "Sư huynh cũng đừng cứng nhắc như thế, xoa bóp có thể giúp lưu thông khí huyết, thư giãn thân thể mệt nhọc đau đớn, rất có lợi nha."

Hôm qua hắn đột phá, lại một lần nữa phải nhận tra tấn, cần qua một khoảng thời gian nữa mới có thể tiêu trừ, đây cũng là lý do hắn thường xuyên ngủ dưới gốc cây tùng già.

Không phải hắn lười, mà thật sự là quá đau, cũng trong một lần tình cờ hắn phát hiện xoa bóp có thể giúp mình hóa giải một chút đau đớn.

Bởi vậy mới tìm mấy vị sư muội này đến đây giúp hắn xoa bóp.

Diệp Thiên Dịch nhìn trước mắt, bị Lục Trường Sinh chọc tức đến mức không nói nên lời, quay đầu quát lớn trách móc mấy nữ đệ tử.

"Các ngươi thân là đệ tử nội môn của Thanh Vân Phong, không đi tu luyện, lại ở đây làm thú vui tiêu khiển cho hắn, còn ra thể thống gì,. . ."

Nói đến đây, hắn bị tức đến mức không biết phải nói thêm gì.

Những nữ đệ tử kia vội vàng hành lễ nói: "Sư huynh, là chúng ta tự nguyện!"

"Tự nguyện?"

"Đúng!" Một đệ tử nói: "Chúng ta tu luyện xảy ra vấn đề, phong chủ lại không có ở đây, trưởng lão thì thường xuyên bế quan, Trường Sinh sư huynh liền thường xuyên giúp chúng ta thỉnh giáo Đại sư huynh, chúng ta biết được cơ thể hắn thường xuyên đau đớn, cho nên mới giúp hắn xoa bóp, thư giãn, cũng không phải là để tiêu khiển làm vui. . ."

Diệp Thiên Dịch ngây người.

Lục Trường Sinh nói: "Đúng a, sư huynh, ngươi hiểu lầm chúng ta rồi!"

"Ngươi. . ."

Một câu này kém chút nữa để cho Diệp Thiên Dịch thổ ra lão huyết.

Lời các nàng nói đại bộ phận là thật, chỉ bất quá giúp các nàng giải quyết vấn đề tu hành không phải là Đại sư huynh, mà chính là Lục Trường Sinh.

Hắn một đường tu hành đến bây giờ, giải quyết những vấn đề này không tính là việc khó gì, cũng là vì giúp người làm niềm vui, giúp tông môn phát triển, để Thương Vân tiên tông ngày càng lớn mạnh.

Những năm này mấy vị phong chủ trưởng lão kia cũng dưới hắn đốc thúc càng thêm cố gắng tu luyện, rất nhiều đệ tử cũng bởi vậy được lợi.

Thậm chí Thương Vân tiên tông tại bên trong ba đại tông môn của Thương Châu trổ hết tài năng, có chút thành tựu.

Cứ như vậy, tông môn cường thịnh, hắn liền có chỗ dựa, có thể bình yên tại bên trong tông môn tu luyện, sau đó phi thăng thành tiên, đây chính là tâm nguyện của hắn.

Chỉ bất quá thế giới tu tiên nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, hắn không dám ra ngoài, sợ bị cường giả tính toán, trở tay liền xoá bỏ.

Cũng không dám tỏ ra quá nổi bật, tận khả năng bảo trì điệu thấp, cho dù thế nhân đối với hắn có sự hiểu lầm, cũng không tính là đại sự gì.

Một số thời điểm thanh danh hơi thối cũng không phải là chuyện gì xấu.

Nói cho cùng chỉ cần hắn yên lặng trốn ở trong tông môn tu luyện, vấn đề liền không lớn.

Diệp Thiên Dịch mặt đen lại nói: "Các ngươi đi về trước đi!"

"Rõ!"

Mấy nữ đệ tử này cũng không dám phản bác, lên tiếng đáp lại liền rời đi.

Sau đó Diệp Thiên Dịch nhìn về phía Lục Trường Sinh, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải cùng hắn hảo hảo tâm sự một hồi, tuyệt đối không thể để cho hắn làm nhục sư môn.

Kết quả còn chưa đợi hắn lên tiếng, nơi xa một thiếu nữ đi vào bên trên Thanh Vân Phong.

Nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: "Trường Sinh sư huynh, không xong, Đại sư huynh tu luyện xảy ra vấn đề!"

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.