Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Kiếp Tiên Thể

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Lâm Phá cũng không nói thêm cái gì, loại sự tình này hắn cũng không tiện xen vào.

Bất quá trước khi đi hắn nhớ tới cái gì, quay người mở miệng.

"Có chuyện quên nói với người, về sau tuyệt đối đừng một mình đi đường vào ban đêm!"

"Vì cái gì? Chẳng lẽ có quỷ sao?" Diệp Thiên Dịch không hiểu.

"Không phải quỷ, nhưng còn đáng sợ hơn cả quỷ!"

Lâm Phá không khỏi nhíu chặt lông mày, tiếp tục nói: "Khoảng tám, chín năm trước, trong tông môn xuất hiện một tên cuồng ma, cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện, tìm một người đánh cho một trận tơi bời, ngay từ đầu chỉ đánh nội môn đệ tử, về sau tìm tới đệ tử thân truyền, mấy năm gần đây lại càng phát phát rồ, trước đây không lâu, hắn để mắt tới tất cả các vị phong chủ. . ."

Lâm Phá càng nói càng thái quá, nói xong hắn phát hiện sắc trời cũng đã muộn, vội vàng cáo từ rời đi.

Diệp Thiên Dịch cũng không thèm để ý, lực chú ý của hắn từ đầu đến cuối đều ở trên người Lục Trường Sinh.

Sửa sang lại tâm thần một chút, hắn quyết định phải dạy bảo vị tiểu sư đệ này của mình thật tốt.

Chỉ bất quá vừa nghĩ đến những sự tình hôm nay mình nhìn thấy, hắn lại không thể nào bình tĩnh nổi.

Phí bảo hộ là cái quỷ gì? Vậy mà lại lấy thân phận đệ tử thân truyền đi ức hiếp phàm nhân?

Rất nhanh, Lục Trường Sinh đã trở về, cõng trên lưng một bao tải cao hơn cả người. Thần niệm quét qua, tất cả đều là linh thảo.

Nội môn đệ tử một tháng chỉ có thể lĩnh một đến hai gốc, vậy mà hắn lại khiêng về cả đống như vậy…

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Thiên Dịch càng trở nên khó coi, đây rốt cuộc là thứ hỗn trướng gì, thực sự là khiến cho Thanh Vân Phong mất hết mặt mũi!

Vừa định mở miệng răn dạy, một bóng người xinh đẹp từ phía sau Thanh Vân Phong ngự kiếm mà đến, đáp xuống trước mặt hai người.

"Bái kiến sư tỷ!"

Diệp Thiên Dịch lập tức thu liễm cảm xúc hướng phía nữ tử hành lễ.

Lục Trường Sinh thì cười nói: "Nửa tháng không thấy, sư tỷ càng thêm xinh đẹp xuất trần!"

"Ngươi chỉ biết dẻo miệng!"

Nữ tử mỉm cười, không giấu được sự yêu thích dành cho vị tiểu sư đệ này.

Nữ tử tên là Liễu Khuynh Thành, là Đại sư tỷ của Lưu Vân Phong, người cũng như tên, nàng sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đủ khiến cho người ta mê mẩn.

"Diệp sư đệ trở về lúc nào?" Liễu Khuynh Thành cũng chú ý tới Diệp Thiên Dịch.

Diệp Thiên Dịch nói: "Vừa trở về hôm nay."

"Mười năm qua như thế nào, có phải chịu khổ gì không!"

"Không khổ cực!" Diệp Thiên Dịch rất là cung kính, nói: "Sư tỷ đêm khuya tới đây là muốn tìm Đại sư huynh sao?"

Liễu Khuynh Thành nói: "Không, ta là tới tìm Trường Sinh sư đệ, muốn hắn giúp một chút!"

"Hắn thì có thể giúp được cái gì?"

"Trận pháp trên Lưu Vân Phong gặp chút vấn đề, ta muốn mời hắn xem qua!"

"Để hắn sửa chữa trận pháp?"

Diệp Thiên Dịch có chút xuất thần nhìn về phía Lục Trường Sinh đang cặm cụi khiêng bao tải, không khỏi ngạc nhiên.

Liễu Khuynh Thành lại không nói gì, ngọc thủ nhẹ nâng lên, trực tiếp mang theo Lục Trường Sinh hướng phía sau bay đi.

Một cái nhấc tay ưu nhã kia cũng đủ khiến cho người ta phải thất thần.

Qua nửa ngày, Liễu Khuynh Thành quay trở lại, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

"Sư tỷ, vấn đề trận pháp đã được giải quyết?" Diệp Thiên Dịch vội vàng dò hỏi.

"Ừm, đã giải quyết!"

"Sư đệ ta giải quyết?"

"Đúng vậy!"

"Thế nhưng là hắn. . ."

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Diệp Thiên Dịch, Liễu Khuynh Thành ngắt lời nói: "Ta biết ngươi nghe được một số lời đồn đại trong tông môn về Trường Sinh sư đệ, nhưng mà hắn thật sự không giống như ngươi nghĩ đâu!"

"Sư tỷ có cách nhìn khác ư?"

"Cùng hắn hảo hảo ở chung, về sau ngươi từ từ sẽ hiểu, đối xử tốt với hắn sẽ không thiệt thòi gì!" Liễu Khuynh Thành cũng không có nhiều lời.

Diệp Thiên Dịch khó hiểu nói: "Ta đi tâm sự với hắn một chút!"

Liễu Khuynh Thành nói: "Để hôm khác đi, hắn đang tu luyện!"

Nghe thấy tiểu sư đệ vậy mà đang tu luyện, sắc mặt Diệp Thiên Dịch thoáng chút hòa hoãn, cũng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa, tối thiểu còn biết tu luyện.

Kết quả hắn vừa mới quay người đã thấy đến Lục Trường Sinh vô cùng lo lắng từ phía sau núi vọt ra.

Không nói hai lời, vọt thẳng đến dưới gốc cây tùng già kia.

"Đây là đã tu luyện xong rồi sao?" Diệp Thiên Dịch nhìn về phía Liễu Khuynh Thành hỏi thăm.

Nhưng Liễu Khuynh Thành lại không để ý tới hắn, mà hướng về phía Lục Trường Sinh hô: "Sư đệ, chạy chậm một chút, cẩn thận ngã!"

"? ? ?"

Diệp Thiên Dịch ngơ ngác. Theo lời sư tỷ, từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ cũng chỉ mất thời gian vài câu nói, như vậy liền đã tu luyện xong?

Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn cả thời gian hắn đi nhà xí.

Liễu Khuynh Thành ngược lại tập mãi thành quen, nhìn theo bóng lưng Lục Trường Sinh đang chạy đi, giữa lông mày lộ ra ý cười.

"Trường Sinh sư đệ cũng đã trưởng thành rồi nhỉ!"

"Ừm?"

Diệp Thiên Dịch sững sờ, đây là ý gì?

Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh đã đi đến dưới gốc cây tùng già. Lông mày của hắn nhíu chặt, khuôn mặt lộ vẻ nhăn nhó, toàn thân run rẩy như đang chịu đựng một nỗi đau đớn tột cùng.

Trên trán hắn sớm đã chảy ra từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, thấm ướt cả y phục.

Nơi xa có gió nhẹ thổi qua, khiến lá cây lay động xào xạc, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống. Một lúc sau, thần sắc của Lục Trường Sinh mới dần hòa hoãn lại.

"Cái Vạn Kiếp Tiên Thể này của ta có thể đừng hành hạ người như vậy được không, mỗi lần tu luyện đến đột phá đều như lấy mạng người, tại sao lại có thể chất buồn nôn như vậy..."

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ. Trước đây, khi mới bắt đầu tu luyện, hắn cảm thấy mình có xương cốt tinh kỳ, là một kỳ tài tu luyện vạn người không có một.

Sự thật đúng như hắn nghĩ, Vạn Kiếp Tiên Thể của hắn quả thật là hiếm có trên đời.

Người khác tu luyện dẫn thiên địa linh khí nhập thể, tuần hoàn chu thiên, hóa thành tu vi của mình, lặp đi lặp lại như vậy.

Mà hắn tu luyện lại giống như nuốt lưỡi dao vào cổ họng, đập nát tảng đá lơn trên ngực, cho tay không vào chảo dầu!

Mỗi lần tu luyện đều là một lần tra tấn, đột phá càng cao thì càng nguy hiểm đến tính mạng, toàn thân phải chịu đựng vô số đau đớn. Thể chất của hắn dường như đã trải qua vạn kiếp cay đắng.

Không chỉ như thế, hắn còn cần lượng linh khí tu luyện gấp nhiều lần so với người khác, thậm chí gấp mười mấy lần, theo tu vi không ngừng tăng lên, lượng linh khí cần cũng ngày càng nhiều.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.