Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh mắt u oán của tông chủ(1)

Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Bóng chiều tà buông xuống, nhuộm đỏ cả không gian. Toàn bộ Thanh Vân Môn chìm trong bầu không khí khẩn trương, mọi người hối hả chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Những trưởng lão chấp sự đang bế quan đều nhao nhao xuất quan, dựa theo kinh nghiệm trước đây, khoảng hai ba ngày nữa thú triều sẽ xuất hiện.

Lục Trường Sinh có chút suy tư, không hiểu vì sao thú triều lại xuất hiện theo từng chu kỳ cố định như vậy, lại không thay đổi phương hướng?

Chẳng lẽ Thương Vân Tông có thứ gì khiến bọn chúng nhớ mãi không quên?

Nhưng mình đã ở chỗ này mười năm, nếu như có thứ tốt, còn đến phiên bọn chúng?

Diệp Thiên Dịch cũng đã trở về, bảo Lục Trường Sinh chuẩn bị cẩn thận, cũng không nói gì thêm.

Cùng lúc đó, trên một dãy núi, ba người Huyền Thiên tông nhìn về phương hướng Thanh Vân Phong nơi xa.

"Ta không địch lại Chu Thanh Vũ, xin trưởng lão trách phạt!" Lý Trường Phong quỳ một chân trên đất, chắp tay cúi đầu.

Lão giả lắc đầu nói: "Chu Thanh Vũ kinh diễm vượt ra khỏi dự đoán, toàn bộ Thương Châu rất khó có người có thể cùng hắn so sánh, cái này cũng không trách ngươi!"

Lý Trường Phong không tiếp tục nói.

Không đến ba mươi tuổi đã sắp Kết Đan, lĩnh ngộ kiếm đạo lại kinh người, cho dù là mấy vị trưởng lão trong tông môn chuyên tu kiếm đạo chỉ sợ cũng không bằng.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Kiếm đạo của hắn chỉ sợ rất nhánh sẽ đột phá đến tầng bảy, dạng người này quá yêu nghiệt, dù là đặt ở trong mấy đại tông môn kia cũng là tồn tại đỉnh tiêm, nếu hắn chỉ là thiên tài bình thường thì cũng coi như thôi, nhưng xem tình huống bây giờ, không thể lưu lại hắn!"

Đáy mắt của lão giả hiện lên vẻ lạnh lùng.

"Vậy chúng ta phải làm gì?"

Lý Trường Phong ngưng trọng hỏi.

"Các ngươi giúp Thương Vân tông chống cự yêu thú như thường lệ, sự tình còn lại không cần phải để ý tới!"

"Vâng!"

Hai người gật đầu.

Thời gian trôi qua, đã đến thời điểm tập kết.

Tông môn lưu lại một số cao thủ tọa trấn, những người còn lại đều đi theo tông chủ rời tông môn chống cự thú triều, phòng ngừa bọn chúng tấn công tông môn làm liên lụy đến phàm nhân.

Lục Trường Sinh báo với Ninh Vũ Hinh tiếng, sau đó cũng đi theo Đại sư huynh đến điểm tập kết.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tông môn bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, hừng hực khí thế.

Dù sao người tu tiên, cầu tiên vấn đạo, có năng lực khác biệt với phàm nhân, cũng rất thích tranh đấu.

Đặc biệt là đệ tử thế hệ trẻ tuổi, trên thân luôn có một bầu nhiệt huyết khó bình.

Ngoại trừ Lục Trường Sinh hắn có chút không tình nguyện, cơ hồ tất cả mọi người đều mang theo vẻ hưng phấn.

Rất nhanh, đệ tử của tất cả đỉnh núi đã hội tụ đầy đủ, Chu Thanh Vũ mang theo Diệp Thiên Dịch và Lục Trường Sinh đứng ở trước đội ngũ, theo sau là mấy chục tên nội môn đệ tử.

Chính vào lúc này, Lạc Tiêm Linh đi đến.

"Ra mắt hai vị sư huynh!"

Nàng hướng phía hai người Chu Thanh Vũ hành lễ.

Hai người mỉm cười ra hiệu.

Sau đó Lạc Tiêm Linh nện bước vui sướng đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.

"Trường Sinh sư huynh!"

Nàng chắp tay sau lưng, trên mặt tràn đầy ý cười, trong mắt lánh thủy quang.

"Sư muội có chuyện gì sao?"

"Ta mang linh thạch đến cho ngươi!"

Lạc Tiêm Linh nói, lấy ra một cái túi nhét vào trong tay hắn.

Lục Trường Sinh theo thói quen dùng thần thức dò xét, lập tức cả người cứng đờ tại chỗ, bên trong lại có một vạn linh thạch!

Phong chủ mỗi tháng được cấp hơn một trăm khối linh thạch, tông chủ hai trăm, nhưng nơi này lại có một vạn, cái này cần phải tích lũy bao nhiêu năm?

Ngoại trừ loại phú bà như Ninh Vũ Hinh, đối với tu sĩ tầm thường, coi như là tông chủ thì một vạn linh thạch cũng tuyệt đối không phải một con số nhỏ.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút khẩn trương: "Nhiều như vậy, ngươi. . ."

"Yên tâm, cha ta không biết!" Lạc Tiêm Linh vui vẻ cười, lại mang theo mấy phần thẹn thùng nói: "Dù sao hắn đã nói qua, đây là tích lũy đồ cưới cho ta, sớm muộn gì cũng là của ta, ta chỉ là sớm lấy đi thôi!"

"Cái này. . ."

Tay Lục Trường Sinh có chút phát run, nhìn vị sư muội này của mình, hắn có chút không biết phải làm sao.

Hắn có chút chột dạ nhìn thoáng qua phương hướng của tông chủ, lại phát hiện tông chủ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia còn muốn dọa người hơn so với hung thú.

"Sư muội, tông chủ thật không biết?"

Lục Trường Sinh có chút không chắc chắn, cái ánh mắt này nào giống như là không biết?

Một chỗ khác, thấy tông chủ tràn đầy oán niệm nhìn về nơi đó, một trưởng lão đứng bên cạnh không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Trường Sinh đắc tội với tông chủ sao?"

"Không có!" Lạc Thiên đáp lại, thế nhưng hung quang trong mắt lại không hề tiêu tan.

Trưởng lão nói: "Ngươi đây là. . ."

Lạc Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, như thế vẫn chưa đủ rõ ràng?

Khuê nữ bảo bối của mình đều sắp bị người khác bắt cóc, hắn ở chỗ nào còn cười được.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.