Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tiền là được(1)

Phiên bản Dịch · 1161 chữ

Diệp Thiên Dịch trịnh trọng giải thích.

Lục Trường Sinh lại triệt để bó tay rồi.

Lúc trước hắn đang nhàn nhã đi trên đường thì một lão đầu từ trên trời giáng xuống, nói hắn căn cốt tuyệt hảo, là kỳ tài tu tiên vạn người không được một, muốn thu hắn làm đồ đệ.

Cuối cùng trực tiếp đem hắn trói lại mang về Thanh Vân Phong, đáng tiếc gia sản của hắn lớn như vậy, không biết sẽ bị ai kế thừa.

Cái này cũng coi như xong, nghĩ tới dù sao cũng đã đến, dù sao cũng là tu tiên, vạn nhất tu luyện có thành tựu, cũng không phải là chuyện xấu?

Để cho người ta không nghĩ tới chính là, ngày thứ hai mình lên núi, hắn liền đem mình ném cho Đại sư huynh, bản thân đi ra ngoài du lịch.

Một lần đi chính là mười năm, hoàn toàn không suy tính một chút, trưởng thành trong hoàn cảnh tu hành tàn khóc như thế, đối với một hài tử tám tuổi lại mang tới biết bao nhiêu bóng ma tâm lý.

Lục Trường Sinh khóc không ra nước mắt, Mười năm qua, hắn cố gắng trưởng thành, cẩn trọng từng bước, bây giờ lại nói cho hắn biết sư phụ của hắn đã “bỏ rơi” hắn.

"Ta đến tột cùng là đã leo lên cái thuyền hải tặc gì. . ."

Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn ngũ vị tạp trần, hắn người sư phụ này có cùng không có, khác nhau ở chỗ nào?

Diệp Thiên Dịch lại hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của hắn, tự mình nói.

"Ta nghe tông môn nói qua, sư phụ là hơn một trăm năm trước đi tới Thương Vân Tông, thời điểm tới tựa hồ mất trí nhớ, hơn mười năm trước đột nhiên nhớ ra cái gì đó, muốn ra ngoài du lịch, tông môn không yên lòng nên để cho ta đi theo, kết quả ta lại đem sư phụ của mình ném đi. . ."

Nói đến đây hắn lại lại có chút tự trách.

Lục Trường Sinh im lặng, bất quá hắn cũng nhìn ra được, Diệp Thiên Dịch là người có tâm tính ngay thẳng đáng thương.

"Sư huynh đừng nói nữa, hảo hảo tu luyện đi!"

Vốn chỉ là an ủi.

Kết quả Diệp Thiên Dịch lại đột nhiên gật đầu.

"Tiểu sư đệ ngươi nói đúng, hảo hảo tu luyện , chờ ta Kết Đan, liền lần nữa ra ngoài tìm kiếm, nhất định đem lão nhân gia hắn tìm trở về!"

". . ."

Lục Trường Sinh không phản bác được, rõ ràng là sư phụ đem hắn bỏ rơi, tự mình đi đến chỗ nào tiêu dao cũng không biết, hắn còn muốn đem người tìm trở về.

Nói chuyện một lúc, bọn hắn đã đi đến dưới chân một ngọn núi, cũng là điểm đến của lần này!

Chỉ bất quá vừa nhìn qua ngọn núi này, Lục Trường Sinh lại một lần nữa nhíu mày.

"Sáng sớm đem ta gọi dậy, chính là vì dẫn ta tới nơi thí luyện của ngoại môn đệ tử?"

Lục Trường Sinh có chút câm lặng.

Nơi này cách tông môn có vài trăm dặm, là nơi thí luyện dành cho ngoại môn đệ tử.

Mặc dù tu vi biểu hiện ra bên ngoài của hắn chỉ ở Tụ Linh cảnh tầng ba, không so được với đệ tử thân truyền, nhưng dẫn hắn tới nơi này lại có chút xem thường người khác. Tối thiểu cũng nên dẫn hắn tới nơi thí luyện của nội môn đệ tử chứ!

Diệp Thiên Dịch thấp giọng nói: "Sư đệ ngươi có chỗ không biết, nơi này đã được tông môn thăng cấp độ khó, cùng trước đây khác biệt. Hơn nữa, cơ hồ không ai biết nơi này có chứa đại địa linh mạch, ngay cả Đại sư huynh cũng thường xuyên tới đây tu luyện!"

Lục Trường Sinh thở dài. Hắn biết Đại sư huynh đã ở đây từ tối hôm qua.

Với lại từ mấy năm trước hắn đã biết nơi này có linh mạch, đều sắp bị hắn rút khô, hiện tại đến thì còn có tác dụng quái gì nữa!

Bất quá hắn cũng lười nói lại.

Mặc dù nơi này đã bị hắn hút khô đến không còn gì, nhưng được cái lại rất yên tĩnh, trong tay hắn có hai vạn linh thạch, đủ để yên tĩnh tu luyện một thời gian.

Đi vào bên trong, Diệp Thiên Dịch mắt thấy Lục Trường Sinh bắt đầu tu luyện, mới hài lòng ngồi ở một bên.

Nhìn qua nhị sư huynh của mình, Lục Trường Sinh cũng là bất đắc dĩ, hắn cũng là tốt bụng, muốn giúp chính mình.

Dứt khoát ổn định bắt đầu tu luyện, tăng cao tu vi mới là chính đạo.

Dù sao từ khi được chứng kiến sự tàn khốc của tu tiên giới, động một chút chính là thân tử đạo tiêu, hắn từ đầu đến cuối đều không dám lười biếng, sợ sơ ý một chút bản thân liền chết như thế nào cũng không biết.

Chỉ bất quá để hắn khó chịu chính là, hai vạn linh thạch rất nhanh liền bị hắn thôn phệ đến không còn, mà khoảng cách đến Kết Đan kỳ tầng chín lại vẫn còn cách một khoảng dài, không có hơn mười vạn linh thạch căn bản không đột phá nổi.

"Kết Đan tầng chín đã cần nhiều như vậy, đến Nguyên Anh thì còn như thế nào? Thật muốn bức ta thành đạo tặc sao?"

Lục Trường Sinh rất bất đắc dĩ.

Linh khí hắn cần thực sự quá khổng lồ, lượng linh khí hắn hấp thu từ trước đến giờ cho dù để cho hai cường giải Hóa Hư cảnh tu luyện cũng dư xài.

Hắn chỉ muốn nhanh chóng đột phá đến Nguyên Anh, dựa theo ghi chép, khi Vạn Kiếp Tiên Thể đạt đến Nguyên Anh, lúc tu luyện sẽ không cần phải chịu loại đau khổ này nữa, chỉ bất quá mỗi lần đột phá cần phải độ kiếp.

Nói tới nói lui hắn vẫn là thiếu linh thạch, thế nhưng số lượng lại quá lớn, không biết phải tích lũy đến khi nào, trong đầu hắn lại một lần nữa hiện lên bóng dáng của Ninh Vũ Hinh.

"Làm nhi nữ đệ của đệ nhất phú hào, hẳn là rất có tiền!"

Nghĩ tới đây, hắn lập tức hành động, yên lặng trở về tông môn.

Hắn đã ở chỗ này chờ đợi mấy ngày, Ninh Vũ Hinh hẳn cũng đã thành công lĩnh ngộ kiếm ý, trở về nhìn một chút xem nàng có cần tăng lên cái gì không.

Rất nhanh Lục Trường Sinh liền về tới tông môn, ngựa không ngừng vó chạy tới Thanh Vân Phong.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.