Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Trường Sinh? Không cần sợ!(1)

Phiên bản Dịch · 1078 chữ

Tô Mộc Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn đến ngây người, vốn dĩ nàng còn hiếu kì xem hắn sẽ giải quyết như thế nào.

Kết quả nghĩ đến trọc đầu cũng không nghĩ ra kết quả sẽ thành ra như vậy.

Bị người khiêu khích, thờ ơ, giống như không có một điểm huyết tính, hơn nữa còn không nói võ đức, gọi người đến đánh hội đồng.

Người gọi cái này là Phong thái của Thương Vân Tông?

Đối với việc đánh người này, Lục Trường Sinh cũng không thèm để ý, chỉ cần không chết người là được.

Ngược lại ánh mắt của hắn lơ đãng đảo qua nơi xa.

Ngay tại thời điểm Thạch Phong đến nơi này, Lục Trường Sinh theo thói quen dùng thần niệm dò xét hoàn cảnh xung quanh mình, phát hiện có người một mực đang nhìn chăm chú đến nơi này.

Mà lại không chỉ một người, hơn nữa tất cả đều là cường giả Kết Đan kỳ.

Dựa theo quy định của Thương Vân tông, cường giả Kết Đan kỳ đi vào phạm vi quản hạt của Thương Vân Tông cần phải khai báo, nếu không sẽ bị coi là địch nhân.

Thương Vân Tông sẽ lập tức xuất thủ, sinh tử bất kể.

Trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến khai báo.

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, mắt thấy đã đánh không sai biệt lắm, hắn để cho người đem bọn chúng ném ra bên ngoài.

Lại hướng Tô Mộc Nguyệt cáo từ rời khỏi nơi này.

Chỉ bất quá, sau khi rời đi thân ảnh hắn lại lặng yên biến mất, qua vài giây đã đi tới nơi phụ cận những cao thủ Kết Đan kỳ đang ẩn tàng!

"Một Kết Đan kỳ tầng bốn, hai Kết Đan kỳ tầng ba, đây là đang muốn làm cái gì?"

Lục Trường Sinh nhìn phía trước, lẳng lặng đánh giá hết thảy.

Hắn không cho phép có người gây bất lợi đối với tông môn, hắn đối với tông môn có cảm tình sâu đậm.

Cái thế giới tu tiên này nguy hiểm trùng điệp, tông môn nếu như sụp đổ, hắn đi nơi nào đặt chân, ai đến che chở hắn?

Đình nghỉ mát đã bị đánh quét sạch sẽ, Túy Nguyệt Hiên khôi phục bình tĩnh.

Tô Mộc Nguyệt đứng ở nơi đó, vẻ mặt đăm chiêu, như đang hồi tưởng lại những chuyện phát sinh vừa rồi.

"Cô nương đang suy nghĩ gì vậy?" Một lão già bước vào, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Ta đang suy nghĩ về Lục Trường Sinh!"

"Hắn có cái gì không đúng sao?" Lão nhân hỏi thăm.

Tô Mộc Nguyệt nói: "Kỳ lão, ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?"

Lão nhân trầm ngâm thật lâu, lại chỉ có thể thốt ra một câu.

"Hắn là một tên hoàn khố!"

"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"

"Trước không đề cập tới chuyện hôm nay, toàn bộ Thương Vân Tông người nào không biết, trước đó ta cũng cảm thấy hắn có điều gì ẩn giấu nên đã từng âm thầm theo dõi qua, nhưng hắn ngoại trừ uống trà đi ngủ, chính là đi dạo xung quanh, cơ hồ chưa từng làm chính sự!"

Những cái này đều tự thân hắn ngày đêm nhìn trộm.

Hơn nữa ngay tại trên hành lang đã trược bố trí trận pháp, người đi qua sẽ bị cảm ứng tu vi.

Lục Trường Sinh tới đây nhiều lần như vậy, tu vi cũng không phải là không có thay đổi.

Mấy năm trước là Luyện Khí tầng chín , đến Tụ Linh tầng một , tầng hai, đoạn thời gian gần nhất đã đạt tới Tụ Linh tầng ba.

Đừng nói thân truyền đệ tử, coi như so với đại bộ phận nội môn đệ tử của Thương Vân Tông cũng đều có chỗ không bằng.

Tô Mộc Nguyệt lại nói: "Ta luôn cảm thấy người này không đơn giản, rất có ý tứ!"

Lão nhân cũng không nói thêm cái gì, chỉ là nhắc nhở: "Cô nương cảm thấy hứng thú cũng không sao, chỉ cần không quên chính sự liền tốt"

"Ta biết!"

Tô Mộc Nguyệt gật đầu.

...

Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh đang lẳng lặng quan sát mấy tên Kết Đan kỳ kia.

Nguyên bản không ai mở miệng, đợi đến khi nhìn thấy Thạch Phong được người nâng vào trong sân.

Nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn, mấy người cũng hơi cau mày.

Một người trong đó nói: "Đem hắn khiêng xuống dưới dưỡng thương đi!"

"Rõ!"

Đưa mắt nhìn Thạch Phong rời đi, có người mở miệng nói: "Tên Lục Trường Sinh này thật đúng là. . . Không theo lẽ thường a!"

Hắn cũng không biết phải hình dung chuyện vừa rồi như thế nào.

Rõ ràng là tiết mục hai thiếu niên vì nữ tử tranh giành tình nhân, bình thường mà nói, tránh không khỏi việc động thủ.

Kết quả xác thực là động thủ, nhưng là một đám người vây đánh Thạch Phong.

"Vốn chỉ muốn đánh Lục Trường Sinh một trận, dẫn xuất Chu Thanh Vũ, thăm dò sâu cạn một phen, không nghĩ tới hắn vậy mà lại gọi người đến quần ẩu!"

"Cũng không có gì kỳ quái, là do chúng ta thiếu suy tính!"

"Như thế nào?"

"Lục Trường Sinh tu vi bất quá chỉ là Tụ Linh tầng ba, không cùng với Thạch Phong động thủ, nói rõ hắn không ngốc, hơn nữa loại người như hắn thì có thể có tiết khí gì, làm sao có thể tự mình động thủ!"

"Nói cũng phải!"

Nghe được những lời này, khóe mắt Lục Trường Sinh giật giật, lẩm bẩm: "Ta là loại người nào?"

Sau đó ba người liếc nhau, một người nói: "Thôi được, về sau lại thăm dò Chu Thanh Vũ cũng không muộn, chính sự quan trọng!"

"Ừm!"

"Hôm nay đội ngũ tuần tra của Thương Vân thành sẽ đổi ca, sau khi bọn hắn trở lại Thương Vân mới có người đến, chúng ta có thời gian nửa canh giờ để động thủ!"

"Từng đó thời gian đã đủ rồi, lần này Ninh gia chỉ dẫn theo một Kết Đan kỳ, ta đi dụ người ra, các ngươi tùy thời động thủ!"

Mấy người còn lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 196

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.