Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lí Phúc

Tiểu thuyết gốc · 1031 chữ

Hực Hực...

Hoa Dung nhìn Lăng Tiêu say sưa xém quên mất lí do mình đến lớp làm gì.

Học sinh lớp 3 vẫn ngồi ngắm Lăng Tiêu không rời mắt, không nghe thấy tiếng của Hoa Dung.

Hoa Dung cũng nổi lên hỏa, rõ ràng nằng mới là mỹ nữ có được không, nhìn Lăng Tiêu còn hơn là nhìn mình.

Hoa Dung tức không chỗ phóng, nhớ lại thường ngày người mà nàng hay chằn ép cái thèn khờ kia, thế mà hôm nay ăn cái giống gì thay đổi hẳn, đẹp hơn cả minh tinh.

Ây Ây...

Hoa Dung xoa đầu mình thở dài, vô tình hay cố ý vẫn nhìn về phía Lăng Tiêu quăng cái ánh mắt.

Hực Hực...

Lần thứ hai Hoa Dung ho khang vẫn không có ai đáp lời lại nàng, khí hỏa công tâm tới.

Đây còn là người sao, hồn bị câu đi hết rồi còn gì, học hành cái gì nữa, tới nổi không thèm để ý đến giáo viên.

Không được rồi hôm nay là buổi học đầu tiên sau Tết, lát nữa còn có thầy giám thị đi kiểm tra nề nếp không thể để như vậy được.

Hoa Dung đánh cái tinh thần, vận dụng chín trâu hai hổ, lấy hơi dài quát lớn.

- Cả lớp tập trung...

Vì lí do âm hưởng quá lớn, phòng học là loại cách âm, mọi người đều giật mình, quay lại thấy Hoa Dung mới hiểu.

A, vào lớp rồi a.

Lớp 3 có tổng cộng bốn mươi học sinh, lúc nhìn thấy Hoa Dung tất cả đều đứng dạy hành lễ.

- Lão sư hảo...

Lăng Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở ra tới, khi nhìn thấy Hoa Dung trên bục giảng Lăng Tiêu đưa cái ánh mắt, rồi tiếp tục chườm ra bàn ngủ tiếp.

Một cái hành động nhỏ của Lăng Tiêu vào mắt mọi người lại là hình ảnh khác, như một con mèo con lông nhỏ buổi sáng mới thức dậy lười biến nháy mắt, ngám ngám đáng yêu.

Hây quá khả ái đi.

Vì Lăng Tiêu đã thuộc dạng cá biệt đặc biệt nên không đứng lên chào cũng không có ai nói động tới, muốn để Lăng Tiêu thích làm gì làm.

Buổi học bắt đầu đến kết thúc sau, Lăng Tiêu đều không có mở mắt ra lần hai, năm tiết học dài dài của mọi người bằng Lăng Tiêu nữa giấc ngủ.

Trên đường đến Can-teen trường.

- Lão đại.

Tiếng phương hướng phát ra, có một cái Hầu Tử đang hướng Lăng Tiêu chạy tới.

Nhìn khuôn mặt cũng phúc hậu, da hay ngăm đen, tướng tá thì khỏi nói, ít nhiều trăm cân tả hữu.

Đây là Lí Phúc, Lăng Tiêu bạn thân một cái, cũng được xem là thanh mai trúc mã đi.

Từ khi Lăng Tiêu về Giang nam tỉnh sống đến nay Lí Phúc này là một cái bạn thân nhất, chơi với nhau cũng đã mười năm hơn.

Lúc nhỏ hay bị Lăng Tiêu ăn hiếm nên cũng gọi Lăng Tiêu một tiếng Lão đại, lúc nào cũng đi chung với Lăng Tiêu y hình với bóng.

Lí Phúc là một cái thiếu gia, tuy nhà giàu có nhưng không tỏ vẻ, chơi với anh em luôn có tình có nghĩa, là một cái tốt người.

Lí Phúc chơi chung với Lăng tiêu từ nhỏ nên rất hiểu tính Lăng Tiêu, sáng nay mới đi học mở ra diễn đàng trường thừa dịp hóng hớt chút, thấy ngay thông tin trên điện thoại thì ngay người.

Lão đại cũng quá dữ dằng đi, tính tình đại biến, hot hot.

Ít nhiều cũng nên tát thêm vài cái cho hả giận chứ, sao đánh ít quá zậy, nhín tới cảnh Lăng Tiêu phế hai chân của Tả Dương thì Lí Phúc đứng bật dậy đập bàn.

Hả dạ, đúng là hả dạ, đại ca quá ngầu lồi.

Đó là ý nghĩ của Lí Phúc lúc ấy.

Xem xong video Lí Phúc cũng vào lớp học, trong lòng có một cổ ngứa ngái, năm tiết ngồi không yên, vừa mới chuông reo hết tiếc Lí Phúc đã phóng ngựa chạy một đường tới phòng học của Lăng Tiêu, tìm Lăng Tiêu để tâm sự.

Qua lớp Lăng Tiêu một chuyến không thấy bóng người đâu, nghe mọi người trong lớp lăng Tiêu nói hướng Can-teen đi, chạy một hơi tới đây mới nhìn thấy người mình đang muốn gặp. Lí Phúc vội kêu lên, thế mới thấy cảnh diện trước mắt.

Lăng Tiêu đang muốn đi Can-teen ăn chút bánh mì ngọt thì nghe Lí Phúc gọi.

Vội dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lí Phúc.

Lí Phúc là huynh đệ sinh tử của Lăng Tiêu, kiếp trước có một cái kẻ thù tìm đến muốn đánh tàn phế Lăng Tiêu, Lí Phúc vì đón đỡ một gậy trở thành người thực vật cả đời, vì việc này Lăng Tiêu vẫn luôn cắn rứt lương tâm.

Lăng Tiêu nhìn về hướng Lí Phúc trong lòng không tự chủ có một cảm giác phun trào, huynh đệ a, mấy ngàn năm không gặp.

Nếu ta đã sống lại một đời thì những chuyện như vậy sẽ không tái diễn nữa, Lăng tiêu tự nhủ, lướt qua đầu một chút trí nhớ đã bị phủ bụi nhiều năm đang dần đánh bóng.

Một thân hình thanh niên hiện lên trong đầu Lăng Tiêu, phút chốc ấy trong vòng, quanh người Lăng Tiêu tản ra một tia sát khí.

Thân hình trong não Lăng Tiêu không ai khác chính là cái kia đã đánh Lí Phúc người.

Thật mau, cũng nhanh gặp lại, Lăng Tiêu đánh cái cười lạnh như địa ngục nở hoa.

Mọi người xung quanh không hiểu sao như có như không một luồng sương lạnh phả vào mặt, run run.

Hai người gặp mặt nhau, không nói lời nào, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương cũng liền hiểu nhau ý nghĩ tới.

Hiểu nhau người không cần dài dòng ngôn ngữ đi diễn tả.

Lăng Tiêu cùng Lí Phúc một đường hướng Can-teen đi.

Bạn đang đọc Tiên Tôn Trở Về Đô Thị Tu Tiên sáng tác bởi Lenny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lenny
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.