Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ duyên (2).

Phiên bản Dịch · 1994 chữ

Vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn lóe lên, tiên lực trong cơ thể vận chuyển tăng thêm sự kiên cố cho cái ***g vây, chậm rãi kéo tới bên cạnh thân. Hắn nhìn chằm chằm vào hồng châm bên trong, mắt lộ vẻ quyết đoán.

- Phong!

Hắn quát khẽ, ***g vây nháy mắt co rút lại cuối cùng dán sát vào hồng châm tạo thành một phong ấn, sau đó hắn nắm chắc cây châm, thân hình rơi trên mặt đất.

Châm này nếu không phải là bởi vì đa số bộ phận thần thông của Huyết Tổ vô hạn suy yếu, Vương Lâm muốn phong ấn căn bản không có khả năng. Nhưng giờ phút này, cây châm cũng là lúc suy yếu nhất, Vương Lâm dồn toàn thân tiên lực rốt cục phong ấn được nó.

Mặc dù như thế, nhưng nó ở bên trong vẫn không ổn định, hồng châm giống như bất cứ lúc nào đều có thể lao ra. Vương Lâm thở sâu, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

“Huyết Tổ kia không chết… Nhưng dù không chết cũng nhất định cực kỳ suy yếu, bằng không cây châm này không có khả năng biến hóa như thế… Nếu một khi Huyết Tổ khôi phục chắc chắn sẽ giết ta trước tiên…”

Vương Lâm trong mắt lóe lên sắc bén, nhìn chằm chằm cây hồng châm kia. Cây châm nửa trong suốt, vẫn tràn ra một cỗ khí tức chết chóc.

“Châm này nhất định là bị thu hút phải trở lại bên người, không thể bỏ qua thời cơ này. Liều mạng một phen!”

Vương Lâm cắn răng, tay phải cầm hồng châm ném về phía trước. Cây châm này nhoáng lên một cái bay thẳng ra xa xa. Vương Lâm theo sát phía sau, trong lúc đuổi theo điều chỉnh tiên lực trong cơ thể. Trên hồng châm kia có phong ấn của hắn, theo dõi cũng tiện lợi rất nhiều. Một người một châm, ở trong Lôi chi Tiên giới này tốc độ cực nhanh, chỉ thấy nhoáng một cái liền mất dạng.

Lôi chi Tiên giới, trong một mảnh hư vô trôi nổi lơ lửng vô số giọt máu thật nhỏ. Trên những giọt máu này lóe lên lam quang, vừa nhìn lại cũng có chút rực rỡ.

Trong mỗi một giọt máu đều chứa một tia nguyên thần và lực lượng khổng lồ mà yếu ớt. Trong khi trữ vật không gian sụp đổ, hắn dùng uy lực ba viên Huyết Hồn đan dùng ra pháp thuật bí mật của Diêu gia, lúc này mới có thể sống sót.

Khi đến La Thiên Tinh vực này, Huyết Tổ cực kỳ tự tin. Hắn căn bản không trước tiên ăn vào Huyết Hồn đan. Nếu không hắn thi triển bí thuật này, lúc xuất hiện sẽ ở trong Huyết tinh ở Liên minh Tinh vực.

Trong hư vô, những giọt máu này cũng không yên lặng không động đậy mà chậm rãi thu nạp lẫn nhau. Một khi hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, hắn liền có thể thức tỉnh.

Quá trình này chậm chạp duy trì. Ba tháng sau những giọt máu vốn phân tán rất xa dĩ nhiên tới gần nhau. Trong đó có một số thậm chí đã dung hợp lẫn nhau.

Nguyên thần Huyết Tổ cũng dần dần sắp thức tỉnh. Một khi thức tỉnh như vậy tốc độ khôi phục của hắn sẽ tăng gấp bội.

Một ngày này, gần như sáu phần giọt máu đã toàn bộ dung hợp với nhau. Nguyên thần Huyết Tổ chậm rãi từ trong trạng thái mê man có dấu hiệu thức tỉnh.

Nhưng đúng lúc này, tại hư vô cách xa nơi đây, một đạo lôi quang gào thét. Đạo lôi quang kia là một con lôi thú đầu có sừng. Trên cổ con thú này bị tròng một dây xích sắt, toàn than có dán rất nhiều phù giấy, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn cực kỳ.

Thậm chí sừng bạc trên đầu nó cũng bị người không biết dùng vật gì xuyên thủng một lỗ nhỏ, đeo một cái vòng sắt vào đó.

Trong mắt con thú này lộ ra vẻ khổ sở. Không thể tưởng tượng mấy ngày này nó làm thế nào vượt qua.

- Nhìn xem. Cái dạng này mới xứng với thân phận của lão phu. Đây mới là lôi thú mà. Ngươi phải biết rằng cái dạng này hiện tại của ngươi cho dù là lôi thú sừng vàng nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy không bằng… Ngươi là lôi thú loại độc đáo nhất! Tin tưởng lão phu. Đúng vậy. Lão phu và ngươi có duyên!

Trên lưng lôi thú một lão già ngồi tay cầm xích sắt tròng cổ lôi thủ, giống như cưỡi ngựa, nhơn nhơn tự đắc.

Ở phía sau hắn xa xa còn có một mảnh lôi quang như sao băng đi theo. Trong mỗi một đạo lôi quang kia đều có một con lôi thú, trong mắt chúng nó đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Lão già này thi thoảng nâng tay trái gảy vòng sắt trên sừng bạc lôi thú, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

- Lão phu cùng ngươi có duyên như vậy, đều có một chút không muốn trả lại cho tên tiểu tử kia…

Thân hình lôi thú chấn động. Lúc này nó hoàn toàn sợ hãi lão già này, nhất là hai chữ “có duyên” kia đối với nó mà nói giống như là ác mộng.

Nó vĩnh viễn không thể quên được, mỗi lần lão nhân kia trên miệng nói từ “có duyên” thì thường đặt một ít cổ quái ngạc nhiên gì đó lên thân nó.

Nói đi cũng phải nói lại, nó không hài lòng với tất cả mọi thứ trên thần, duy nhất cái vòng sắt kia cũng thấy được có vẻ thuận mắt…

- Không sai. Đúng là nơi này. Ha ha! Tu sĩ đại thần thông Tịnh Niết trung kỳ không ngờ cũng có ngày hôm nay… Có duyên a!

Lão già nhìn mảng lớn giọt máu dung hợp lẫn nhau ở xa xa, hai mắt lóe sáng.

- Pháp thuật Dong thần hóa huyết này chính là thần thông dòng chính nhà họ Diêu, hôm nay bị lão phu tóm được rồi!

Lão già sờ sờ cằm, song ánh sáng trong mắt càng lớn, quét tới quét lui trên đám giọt máu kia.

- Không hổ là người có duyên được lão phu nhìn trúng, không ngờ nghĩ ra một phương pháp như vậy để đối phó với tu sĩ Tịnh Niết kỳ. Thôi! Ai bảo hắn là người có duyên với lão phu đây. Không đươc! Lão phu phải giúp hắn một chút!

Lão già liếm liếm môi, bàn tay đưa về phía trước. Lập tức những giọt máu này không hề có sức chống cự toàn bộ bị lão bắt lấy.

Lão già bóp một cái, toàn bộ giọt máu trong nháy mắt dung hợp cùng nhau, nguyên thần Huyết Tổ trong phút chốc hoàn toàn dung hợp, hắn thức tỉnh.

- Cảm ơn tiền bối giúp đỡ. Diêu gia ta nhất định có hậu tạ!

Thần niệm Huyết Tổ từ trong giọtmáu truyền ra, cực kỳ bình tĩnh nghe không ra bất kỳ vui giận hay tình cảm gì.

- Đừng giả bộ. Rõ ràng trong lòng sợ chết khiếp, lo lắng lão phu không có lòng tốt trực tiếp luyện ngươi thành đan dược đúng không. Còn mang Diêu gia ra, cho dù đích thân Huyết Thần tử của Diêu gia đến, chẳng lẽ lão phu còn sợ hắn sao!

Lão già sờ sờ vòng sắt trên sừng bạc lôi thú dưới thân, khảy một cái nói.

- Bất kể thế nào, Diêu mỗ đều phải cảm ơn tiền bối giúp đỡ…

Huyết Tổ trầm ngâm một lát, truyền ra thần niệm.

- Lão nhân gia ta thích nhất nói đạo lý. Ngươi xem, ta giúp ngươi giảm bớt thời gian dung hợp… Ách… Ta cũng không biết được thần thông Dong thần hóa huyết của Diêu gia ngươi không thể cưỡng ép dung hợp. Một khi như thế, tu vi sẽ hạ xuống mấy cảnh giới. Mặc dù hiện tại ngươi hạ tới Khuy Niết hậu kỳ nhưng đó là do lão nhân gia ta không biết điều ấy. Ngươi không nên trách ta!

Lão già nói.

Huyết Tổ im lặng, mạnh mẽ áp chế lửa giận trong nguyên thần, bình thản truyền thần niệm:

- Không sao. Nếu tiền bối không biết đó là do vận mệnh của Diêu mỗ. Tiền bối nếu không còn chuyện gì xin mở thần thông ra để Diêu mỗ rời đi.

Lão già ha hả cười, hai mắt tỏa ánh sáng, nói:

- Tiểu tử Diêu gia. Hai chúng ta có duyên a!

Lôi thú dưới thân lão già run thân hình, ánh mắt nó nhìn về phía Huyết Tổ có một tia thông cảm, nhưng càng nhiều đó là vui sướng khi người gặp họa.

Huyết Tổ trầm lặng.

- Ngươi không phải vừa nói muốn báo ân sao. Hiện tại liền báo đi!

Lão già nâng tay phải hư không chộp một cái lập tức mạnh mẽ rút nguyên thần Huyết Tổ từ trong mảng máu kia ra. Sau đó sờ bóp một cái cứng rắn xé ra một nửa nguyên thần. Tay phải vung lên lại chia mảng máu kia ra làm hai.

- Ừ! Nửa nguyên thần, nửa huyết thân. Đủ để báo đáp ân lão phu giúp ngươi rồi!

Lão gia cười ha hả vỗ một cái, lập tức đánh một nửa nguyên thần còn lại của Huyết Tổ nhốt vào trong mảng máu, rồi thổi về phía mảng máu một hơi.

Lập tức mảng máu sôi trào, trong phút chốc sụp đổ hóa thành vô số giọt máu tản ra. Nguyên thần Huyết Tổ thậm chí ngay cả một đạo thần niệm đều không kịp truyền ra liền lập tức bị ngủ say.

- Chuyện lớn của lão phu tuy là nhất định sẽ thành công. Nhưng có một nửa nguyên thần và huyết thân của con cháu Diêu gia này có thể thêm một phần chắc chắn. Chẳng phải rất tốt sao!

Lão già cười ha hả, nhìn cũng không nhìn những giọt máu kia, mang theo lôi thú rời khỏi nơi này.

Trong hư vô, Vương Lâm sắc mặt âm trầm nhanh chóng phi hành theo hồng châm trước mặt. Đột nhiên hồng châm kia lập tức lóe mạnh hồng quang, tản mát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, không ngờ lập tức chạy ra khỏi phong ấncủa Vương Lâm. Biến cố này khiến cho hai mắt Vương Lâm ngưng đọng.

Nhưng lập tức, hồng châm lóe hồng quang kia trong thời gian ngắn lại nhạt xuống, so với lúc trước thậm chí suy yếu hơn. Mơ hồ dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nó nhoáng lên một cái đi thẳng tới hư vô phía trước.

Vương Lâm nhíu mày, hơi chút do dự theo sát phía sau.

- Nhất định phải thừa cơ hội này giết Huyết Tổ kia, trừ họa về sau!

Vương Lâm cắn răng tăng tốc độ đuổi theo hồng châm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong hư vô Vương Lâm dĩ nhiên quên thời gian trôi, quên nỗi đau đớt như thiêu đốt trong thân thể đã không còn dữ dội mà càng ngày càng yếu hắn cũng đều quên hết. Trong mắt hắn duy nhất còn lại đó là hồng châm gần như sụp đổ trước mặt.

Dần dần tốc độ của hồng châm càng lúc càng nhanh. Tốc độ của Vương Lâm dĩ nhiên không theo kịp. Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Vương Lâm dừng lại, ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía trước.

Quyển 3: Danh chấn La Vân

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 66
Lượt đọc 3305

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.