Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thích khách !

Tiểu thuyết gốc · 2368 chữ

Lão sát thủ đáp xuống ngay cửa sổ, lách vào bên trong phòng, trong tay một con dao găm dài chừng gang tay.

Ánh mắt lão tỏa ra một luồng khí lạnh, có lẽ là sát khí đi. Lại gần Đằng Hải chính là muốn giết chết hắn.

Lão ta lại gần, nhìn kĩ vào đứa bé trai tóc đen dài nằm cạnh một bé gái, trong đầu đã chắc chắn rằng hai đứa nó đang ngủ ngon giấc, giơ cao con dao lên định đâm.

"Phập !"

Tiếng đâm rõ mồn một, máu từ phần bụng chảy ra rong róc, rút ra một cái khiến càng ngày chảy càng mãnh liệt hơn.

-Khặc !

Lão ta một tay ôm bụng ngã bịch xuống đất, vết thương ảnh hưởng đến toàn bộ nội tạng, khiến cho cơ thể lão tê dại khó mà đứng nổi.

Dưới lớp chăn, một đôi bàn tay nhỏ nhắn lại có một bộ móng sắc nhọn, cứ như một lưỡi dao nhỏ đâm vào bụng của lão.

Đôi bàn tay ấy nhuộm đỏ máu lão, từ đó đẩy lớp chăn phía trên ra ngoài, lộ ra toàn bộ cơ thể một cô nhóc nhỏ nhắn, tóc từ khi nào đã bạc trắng, đôi mắt đỏ thẫm nhìn về phía lão.

-Quả nhiên có kẻ cả gan đến đây, tu vi cũng không phải dạng vừa...

Cô nhóc cất tiếng nói, khiến cho lão ta cũng phải bất ngờ, giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ, lại tỏa ra mùi máu tanh nồng.

Lão cẩn thận cố gắng lùi về phía sau, từ trong túi móc ra một hạt khói, bóp chặt khiến nó xì ra che hoàn toàn tầm nhìn của Tiểu Kì.

Lão hồn linh là một cái phong cẩu, di chuyển chớp nhoáng trong sương khói, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiểu Kì cô không hề lấy một chút động tĩnh trước tình cảnh này, lại ung dung ngồi trên giường hai chân đưa đẩy qua lại.

"Đứa trẻ này đang làm gì, sợ quá nên không thể nhúc nhích ư ?"

Lão già nhanh chóng từ phía sau phóng tới, dự một kích bất ngờ, bỗng dưng cơn đau lại tái phát một cách dữ dội.

Rõ ràng lúc nãy chỉ là cơ thể bị yếu đi, bây giờ lại dữ dội như toàn thân bị đánh vào ? Lão giờ chỉ còn biết ngồi ôm bụng mà rên rỉ trong đau đớn.

Tiểu Kì bước xuống giường, lại gần trước lão, ánh mắt nhìn xuống như hai đẳng cấp khác nhau đối mặt, lão hoàn toàn không phải đối thủ. Nhưng lão lại có cảm giác cơ thể như bị thứ gì đó kích động, lại như bị ngoại lực xâm nhập ?

Bỗng lúc ấy Tiểu Kì có chút đứng không vững, lão cũng dần bớt đi đau đớn. Nhân cơ hội, lão lập tức lao tới, kề con dao tới tận cổ rồi, cứ tưởng là có thể thắng được.

Ngay lúc đó, mặt lão im dấu nguyên chiếc guốc vào mặt, bị ngã lăn về phía sau. Một tiếng bốp vang lên, từ phía giường bóng dáng của đứa trẻ lại xuất hiện.

-Ngươi đây là muốn làm hại muội muội ta ?

Đằng Hải tay mới ném chiếc guốc, nói xong thì đã bước tới chỗ Tiểu Kì mà đỡ lấy cô.

Hắn cơ thể gầy gò, dù có ném guốc cũng không hẳn là đau, nhưng lại cứu được Tiểu Kì một mạng.

Ai ngờ rằng khả năng chống cự của lão lại cao đến vậy, đến Tiểu Kì cũng không khống huyết nổi quá 10 giây.

Lão ta nhân vật ẩn tàng như thế, nhưng bây giò đã quá muộn để chạy thoát rồi. Từ bên ngoài cửa sổ, hai người bảo vệ đã từ ngoài nhảy bổ vào, vừa mới chạm đất đã thành công khóa cử động của lão.

-Làm việc tốt lắm hai bác !

Đằng Hải nói, rồi đặt Tiểu Kì xuống giường, bản thân lại gần lão ta.

Hắn nắm mũ lão, giật tung ra, lộ một khuôn mặt già khụ, nhăn nheo đến tạo thành nếp.

Ai ngờ rằng, tuổi này mà lão còn có thể phô ra thứ sức mạnh kinh người kia, nếu là khi lão còn ở thời đỉnh cao, thì Đằng Hải hắn chắc chắn chết toàn thây a.

Nhưng người đã tới thì không cần đi, Đằng Hải lại đang cần một cái xác già khú này để thử qua một số tà thuật, mang tên Dị Huyết Thuật.

Hắn nhờ thêm vài vị tỷ tỷ nhẹ nhàng nâng cái thân thể mềm oặt lão xuống dưới hầm, Đằng Hải mang một cây quỷ tả thảo đặt lên lưng lão.

Lập tức hắn nhỏ 5 giọt máu 5 phía, nối lại thành hình ngôi sao, khác là mỗi giọt nhỏ xuống lại ra quang huyết nồng đậm như đang tác hợp với quỷ tả thảo.

Đằng Hải lập tức ghi thêm hơn ngàn những kí hiệu kì lạ bằng mực, không ai có thể hiểu được. Hắn đơn giản chỉ bắt chước y hệt trong tà quyển của Hạ Thanh Phương bà bà giữ, ai ngờ nó lại trở thành công cụ tốt cho Đằng Hải tăng tu vi.

Một phương pháp tà đạo, khó có thể chấp nhận rằng nó hiệu quả đến bất ngờ, hoàn toàn lão già đã bị rút cạn tu vi, trở thành một cái xác khô, để lại vô số linh khí.

Số linh khí này khác với bình thường, chúng đầy những cặn bã dư thừa từ trong xác thịt lẫn vào. Nếu là người thường khi hấp thu sẽ lập tức bị nhiễm nhiều loại quái dị bệnh tật, không thể dùng nhiều lần, cùng lắm khoảng ba bốn lần thì đủ khiến một người tu vi cao cấp lục sắc bị phản phệ mà chết.

Nhưng Đằng Hải hắn không phải lo lắng, vốn dĩ có hồn linh tiểu xà, chỉ cần hi sinh một lượng linh khí để hồi phục cánh tay bị ảnh hưởng bởi hồn kĩ, lập tức tăng tu vi lại sơ cấp.

Nhưng cái quan trọng là hồn kĩ này quá nguy hiểm, nếu không khống chế được có thể phế cánh tay mãi mãi, hắn dè chừng cũng phải tám phần.

Trong sự sợ hãi của mọi người xung quanh, Đằng Hải lập tức dùng hồn kĩ hấp thu số linh khí lại.

Trước lòng bàn tay phải hắn một viên hắc cầu xuất hiện, mọi hình ảnh ở gần khoảng cách đều như bị kéo giãn, hút vào trong quả cầu.

Sức mạnh này quả thật nghịch thiên, nhưng mới hấp thu một nửa số linh khí, tay phải của hắn như bị xé toạc, máu từ các mạch dồn ép chảy ra.

Đằng Hải thu lực lại, nhanh chóng dùng nốt tay trái tạo ra một cái bạch cầu, đẩy ra bao nhiêu là hắc tạp, mà vừa mới xong thì tay trái hắn cũng như tay phải, lại trào máu ra.

-Ặc !

Quả nhiên cơ thể Đằng Hải quá yếu ớt, chỉ có thể hấp thu được như vậy đã tới giới hạn, nếu không mau thì số linh khí kia sẽ hoàn toàn biến mất.

Đằng Hải hắn đang định hấp thu nốt thì bị mấy người xung quanh cản lại, một vị tỷ tỷ nói :

-Đệ muốn đi chết à ! Đã dùng tà thuật lại còn miễn cưỡng hấp thu, đến cả bọn tỷ có khi còn không chịu được huống hồ đệ !

Đằng Hải ánh mắt giận giữ, dần thả lỏng ra, hắn mới nhớ rằng nếu cố quá ắt sẽ quá cố, cũng dần nghe lời.

Nhưng nếu hắn không có tu vi, cuối cùng sẽ lại như lúc trước, nếu như lúc ấy hắn không kịp ném đôi guốc thì có lẽ Tiểu Kì đã đầu lìa khỏi cổ.

Nếu như thông minh là một loại sức mạnh, có lẽ bất cứ kẻ nào cũng có thể giết hắn, bởi khi tính toán, lúc nào Đằng Hải cũng có kẽ hở, lại còn dễ phát hiện.

Thứ bù lại kẽ hở đó lại là sức mạnh, nhưng cơ thể này lại quá yếu đuối, rốt cuộc hắn phải làm gì ?

Rồi hắn mới nhớ ra, chiếc nhẫn kì lạ trên ngón tay hắn, nó ắt có thể hấp thu được !

Hắn mới vội giơ lên, chĩa chiếc nhẫn kì lạ đó tới, lập tức nó hấp thu tất cả vào. Nhưng cặn bã thì sao ? Đương nhiên hắn phải tính tới rồi.

Sự hợp lực cuối cùng đó là dùng toàn bộ linh khí hắn hấp thụ được hồi nãy, cố gắng duy trì cánh tay !

Quả nhiên thành công, hắn sau khi tách được tạp chất, liền cho chiếc nhẫn hấp thu, thành công quả mĩ mãn, nhưng cánh tay thì giới hạn tuyệt đối.

Cánh tay hắn như quá tải, vặn vẹo hết mức, khiến cho mấy vị tỷ tỷ như gặp ma, hét toáng lên trong lo sợ :

-Đệ sao lại liều thế !? Mai ai sẽ đánh đàn múa may bây giờ ! Sự nổi tiếng của chúng ta !!!!

Rốt cục họ cũng chả lo gì đến hắn, có lẽ hắn đã lo lắng quá mức rồi, tu vi cũng không tăng lên lấy một chút, đều bị chiếc nhẫn hấp thu.

-Mà đệ không sao là tốt rồi, nào về phòng để hồi phục đi, hôm nay bọn tỷ sẽ chăm sóc đệ "nhiệt tình" !

Đằng Hải nghe được câu này, cũng có chút mủi lòng, nhớ lại khi hắn còn ở Long Gia, quả nhiên cảm thấy rất tốt.

"Cảm giác này, quả thật không tài nào quên..."

Trở về phòng nghỉ ngơi, không khí căng thẳng đều như bị quên lãng, hòa trong tiếng đàn nhạc buổi sáng, Nghệ Thanh Lâu bắt đầu một ngày mới.

~~~~~~~~~~~~

Tại trung tâm ngũ tinh thành, nơi tập trung một thế lực cường đại, nơi bảo vệ và duy trì ngũ tinh thành đến bây giờ, cũng như quản lí mọi hoạt động lớn : Ngạ Sứ Đoàn.

Nơi này tập trung cường giả lớn nhất ngũ tinh thành, thành viên đều đã đạt tới thượng cấp lam sắc hồn giả, chưa nói đến người mạnh nhất của đoàn, dù không phải đoàn trưởng nhưng lại cường đại nhất : Tả Thiềm Diễm nữ tử, cho tới nay mới chỉ có 13 tuổi, tu vi đã là cao cấp lục sắc hồn linh.

Nếu ai bảo cô ta không mạnh nhất, thì kẻ đó chính là một tên ngốc a. Tu vi không nói lên tất cả, cô ta thông minh đến khó hiểu, cái đề chính trị mà Đằng Hải giải lúc trước cũng do cô ta góp chút khó nhằn vào.

Mà hồn linh của cô ta mới nói lên tất cả, mang Long Phượng hỗn huyết, lại thêm cả không gian chi lực trong hồn linh, đó chính là nghịch thiên chân chính !

Một cô nhóc như vậy đã áp đảo hoàn toàn ca ca cô Tả Ngự Điền, đoàn trưởng của Ngạ Sứ Đoàn, dù cho hắn đã tới siêu cấp tử sắc hồn giả, được những thứ tốt nhất trang bị, cuối cùng vẫn thua một cách áp đảo, còn không chạm được vào Thiềm Diễm.

Mà ngay lúc này cả hai cũng đang giao đấu với nhau, kết quả vẫn như trên, Ngự Điền đang đứng im bất động trên sàn đấu, mặc cho mọi người nhìn trên, bởi vốn không có cách nào thắng được.

Lúc này Ngự Điền chịu khuất phục, thở dài một hơi rồi nói :

-Muội thắng rồi, thả ca ra đi.

Không gian xung quanh hắn lập tức được thả lỏng ra, nhân cơ hội Ngự Điền nhanh chóng lao lên, nắm bắt cơ hội công kích.

-Ca vẫn cố chấp như vậy...

Tiếng nói trong trẻo vang lên, không gian xung quanh một lần nữa đóng băng, Ngự Điền hoàn toàn bất động, trước mặt là Thiềm Diễm đang nhìn xuống.

-Ca cứ như vậy chút nữa đi, đợi muội đi nhét gì vào bụng đã.

-Muội...muội lại nhẫn tâm để ca nhịn bữa sáng !

Thiềm Diễm bỏ đi trong sự bất lực của Ngự Điền, cô tới thẳng nhà ăn, thái độ hí hửng chọn đồ ăn ưa thích.

Lúc ấy một lão trung niên đi tới, lại chính là người đã thử thách Đằng Hải lúc trước, Bình Khởi.

Lão đứng trước Thiềm Diễm, bỗng quỳ xuống nghiêm nghị, nói :

-Thưa, thần đã dò xét thực lực của tiểu nữ đó, quả nhiên như lời đồn, tài sắc vẹn toàn, hoàn toàn chỉ trong phút rưỡi đã giải được ra đáp án, lại có chút sáng tạo.

Hắn đưa cho cô tờ đáp án đã giải ra của Đằng Hải, quả thật kết quả đúng thật, nhưng điều đó lại khiến cho cô có chút không hài lòng lắm.

-Quả thật kết quả hơn ngàn vạn linh tệ này và thiệt hại quả đúng, hai bên đều thiệt, nhưng cách tính này quá máy móc mà lại không đọc kĩ đề.

-Ý cô chủ là ?

Thiềm Diễm tùy tiện lấy một chút sốt cà chua lên đũa khoanh lấy một vài phần trên đề, nói :

-Cách nghĩ logic đúng, nhưng đơn giản hơn chỉ là đọc kĩ đề, đúng là khi đó ta lỗ, nhưng bên mua vốn của ta không hề lỗ, bên thứ 2 và 3 đều lãi 5% từ đó ta sẽ tính tới số tiền lương ta chia cho nhân viên làm, từ đó sẽ thấy được ta sẽ bị lỗ nặng, chả ai trả lương lại chỉ vài trăm linh tệ một tháng cả.

Đáp án đúng nhưng logic máy móc chính là điều Thiềm Diễm không thích, dù vậy trong suy nghĩ của cô vẫn công nhận rằng Thiên Nguyệt này cũng rất có tài, sau đó lại trở lại ăn trong sự ngỡ ngàng của Bình Khởi.

Bạn đang đọc Đại Thiên Hồn Giới sáng tác bởi NoobLmht
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoobLmht
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.