Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 12

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Lúc này, trong tay hắn cầm một chuỗi tràng hạt kim phật nặng trịch, nói gì đó với Tĩnh Tâm sư thái trước mặt.

“Mẹ, cầm lấy đi đổi tiền đi, trả nợ của nhà, nếu còn thừa, thì mua lại căn nhà của chúng ta, ta vẫn rất thích tiểu khu đó.”

Sau đó hắn lại tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống, chậm rãi nhét vào trong thịt mỡ béo ngậy của Tĩnh Tâm sư thái.

“Mẹ, cầm cả cái này đi, có lẽ có thể đổi được chút tiền, dù ta biết ngươi là ảo giác, ta cũng không muốn thấy ngươi chịu khổ trước mặt ta.”

Dừng một lúc, Lý Hỏa Vượng dường như đang lắng nghe điều gì, sau đó mỉm cười nói với Tĩnh Tâm sư thái:

“Ừm, đúng, mẹ, ngươi là thật, ngươi không phải ảo giác, ta vừa trêu ngươi thôi.”

Tĩnh Tâm sư thái nghe được lời này, hai tay chắp lại, cất giọng lan man niệm phật hiệu.

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút tay ra khỏi thịt mỡ, bàn tay vốn trống không của bắn lại bóp chặt một cái khuy áo.

Huyền Tẫn thấy cảnh này, sư thái cũng cảm nhận được.

Điều này như chứng minh điều gì, nhưng Tĩnh Tâm sư thái liên tưởng đến số phận bi thảm của tất cả tâm tố, sau khi hơi do dự một lúc, đưa tay cầm cái khuy đi, giấu bí mật đó vào trong nếp nhăn của mình.

Huyền Tẫn ở phía xa đối diện với cảnh này, không hành động gì, dường như một vị khách quan xa lạ.

Cùng với những con mắt chi chít giấu trong đạo bào của Huyền Tẫn một nhắm một mở lần nữa, xung quanh biến thành cánh đồng lau sậy rậm rạp.

Các loại thân lau sậy như vô hình trong mắt nàng, cách đó hai dặm, nàng lại tìm được Lý Hỏa Vượng, bây giờ cách lúc ở Am An Từ lần trước đã rất lâu.

Nàng thấy Lý Hỏa Vượng toàn thân là máu đứng lên, giật cái đầu của một người đàn ông, gặm từng miếng lớn như gặm trái cây.

Những thứ màu trắng màu đỏ chảy ra từ miệng hắn, treo trên áo hắn.

Huyền Tẫn biết tiếp theo Lý Hỏa Vượng muốn làm gì, sau đây hắn muốn thiêu cháy cả cánh đồng lau sậy, cũng bao gồm cả mấy trăm người nhà họ Bạch ở bên trong.

Mấy trăm người này đều là người nhà của Bạch Linh Miểu, cũng vì lý do này, hai người họ mới sinh ra khúc mắc, cho đến cuối cùng cũng không gỡ giải được.

Khi cảm thấy xung quanh bắt đầu dần nóng lên, Huyền Tẫn phát hiện từng các xúc tu màu đen của mình thò ra từ trong đạo bào, không ngừng vặn vẹo mọi thứ xung quanh.

Cảm xúc không thể diễn ra được hiện lên trong lòng Huyền Tẫn.

“Tại sao ta phải ngăn cản một phần trong đó, đây là một phần của Lý Tai.”

“Ta không thể ngăn được Lý Tai xuất hiện, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, con người giấu một trong đó, nếu không có biến số này, Bạch Ngọc Kinh càng không có phần thắng.”

Cuối cùng cánh đồng lau sậy vẫn bị thiêu cháy, ngọn lửa xung quanh bùng bùng, đạo bào màu đỏ trên người Huyền Tẫn càng thêm tươi đỏ.

Thấy tất cả đều bình thường, Huyền Tẫn quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, từ sâu trong lòng lại hiện lên cảm xúc đã lâu chưa có, nghĩ một lúc, Huyền Tẫn mới phát hiện cảm xúc này gọi là bi thương.

“Tại sao phải đau thương? Tất cả mọi thứ ta làm đều trong chức trách Ti Thiên Giám!”

Huyền Tẫn nhìn bản thân nói, nhưng bất luận nàng nói thế nào, cuối cùng vẫn không xua đi được cảm giác đó.

“Tại sao? Chẳng lẽ ta vẫn còn là con gái của Lý Hỏa Vượng ư? Ta đang đau lòng vì hắn ư?”

Huyền Tẫn hơi nghi hoặc.

Huyền Tẫn tìm kiếm trong lòng mình, không tìm được tam hồn thất phách thập tình bát khổ của Lý Tuế, ngoại trừ ký ức của Lý Tuế, thì tất cả hoàn toàn biến mất.

Đợi khi nàng định thần lại, phát hiện mình đã đứng trước mặt Lý Hỏa Vượng lần nữa.

Lúc này, vẫn chưa đến lúc Lý Hỏa Vượng quen biết Huyền Tẫn, nhưng không có quan hệ, vì lúc này Lý Hỏa Vượng đang rơi vào trong ảo giác.

“Phụt phụt!”

Lý Hỏa Vượng giơ con dao găm trong tay đâm thật mạnh vào lòng bàn tay trái của mình trước mặt Huyền Tẫn.

“Cảm giác đau đớn này tại sao lại thật như vậy?”

Huyền Tẫn nhìn Lý Hỏa Vượng đi đi lại lại trước mặt mình, nàng muốn thoát khỏi cảm xúc này nhưng vẫn không thể thoát khỏi, ngược lại thấy đố phương tự hủy hoại bản thận, cảm xúc đó lại càng lúc càng mãnh liệt.

“Chẳng lẽ ta thực sự là Lý Tuế sao?”

Huyền Tẫn quay đầu nhìn Lý Tuế lúc này trốn ở gầm giường một cái. Nàng hơi không biệt được rõ.

Huyền Tẫn đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, nghiêm túc ngắm hắn thật kỹ, một lúc sau, nàng do dự đưa hai tay ra, nhẹ nhàng ôm Lý Hỏa Vượng, nhẹ nhàng dựa lên người Lý Hỏa Vượng.

Khi ngửi thấy mùi máu tanh của đạo bào màu đỏ trên người Lý Hỏa Vượng, cảm giác đó trong lòng Huyền Tẫn dần dần tiêu tan.

Huyền Tẫn tin chắc rằng mình không phải Lý Tuế, nhưng cảm giác này khiến nàng không biết nên giải thích thế nào.

“Đó đều là giả, đều là giả.”

Lý Hỏa Vượng rơi vào mơ màng không ngừng lặp lại.

Nghe thấy lời của hắn, Huyền Tẫn đột nhiên hiểu ra, nàng phát hiện mình không cần phải tranh luận với cơ thể của mình, tay của Huyền Tẫn nhẹ nhàng vỗ lên sau lưng Lý Hỏa Vượng.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.