Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 942 chữ

Editor: SCvitao

Từ Tiểu Khê vội đáp ứng, “Vậy chiều ngày mai đi, chờ cháu từ trong tiệm về thì làm.”

“Chúng ta dùng tro cùng than củi, sau đó chuẩn bị mấy túi muối là được.”

Hột vịt muối ướp tốt là phải giữa được lòng đỏ trứng, phần lòng trắng trứng đủ mặn, ăn với cơm rất ngon.

Thứ hai, Từ Tiểu Khê nấu nồi cơm, sau đó liền đi ra chợ.

Mùa hè, buổi sáng năm, sáu giờ rất mát mẻ, thậm chí nếu mặc quá mỏng, còn có chút lạnh, trên đường không có nhiêu người, bất quá sạp bán đồ ăn sáng bên đường đã mở, nhiệt khí tỏa ra, có người cưỡi xe điện, trên mặt mơ mơ màng màng, dưới chân đi dép lê tới xếp hàng mua bữa sáng.

Buổi sáng là lúc đồ ăn mới mẻ nhất, cô mua ít cải thìa, sau đó lại đến quầy bán các loại hàng khô, tiến lên nhìn một chút, phát hiện hoa quế khô rất không tồi, nghĩ hiện tại thời ntieets vô cùng nóng, làm một ít bánh hoa quế mềm xốp thơm ngọt hẳn là cũng bán được, chủ yếu cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần làm từ trước là được, lại mua một ít bột gạo, còn có vụn băng đường.

Bánh hoa quế phải uống cùng trà ủ lạnh, cô cũng không dùng được lá trà quá quý, nhưng đi cả chợ cũng chưa tìm được lá trà đủ yêu cầu, chỉ có thể đi về trước, ra tới cổng chợ cô liền nhìn thấy một ông lão ngồi xổm ở ven đường, nơi này không cần trả tiền quầy, bên cạnh chỉ xếp một tấm bìa viết, lá trà nhà trồng.

Từ Tiểu Khê tiến lên nhìn một chút, sau đó nhúp một ít lên ngửi, xao rất thơm, hơn nữa cũng là trà xanh, trà xanh làm trà ủ lạnh cũng thập phần thích hợp, bởi vì phải ủ trong nhiệt độ thấp.

“Ông ơi, lá trà này bao nhiêu tiền?”

Ông lão ngẩng đầu nhìn Từ Tiểu Khê, vươn hai ngón tay.

Từ Tiểu Khê biết lá trà không rẻ, bất quá một cân rất nhiều, trà ủ lạnh cũng làm thường xuyên, “Được, hai trăm đúng không ạ? Ông ơi, về sau nếu còn lá trà ông có thể tới tiệm ăn Từ gia ở ngõ Ô Thạch đối diện trường Nhất Trung tìm cháu, cháu mở tiệm ở đó.”

Ông lão nhận tiền từ Từ Tiểu Khê, gật gật đầu.

Từ Tiểu Khê dứt khoát đến ven đường mượn bút giấy, viết xuống số điện thoại và điện chỉ nhét vào tay ông lão, cô về đến nhà, Từ Hoài đang rửa mặt đánh răng, cơm đã chín, cô lại làm cơm nắm mơ chua cho bọn hắn, lần này bên trong không bỏ những thứ khác.

“Từ Hoài, đây là của cháu, coi như cơm sáng, nhớ tập trung nghe giảng.”

Từ Hoài nga một tiếng, nhìn thoáng qua thời gian liền chạy nhanh ra bên ngoài.

Từ Tiểu Khê ở trong nhà cùng Từ Trì thu thập xong, tới giờ liền cưỡi xe điện đưa cậu bé đến trường học.

“Cháu nhớ chia sẻ cơm nắm với bạn học nhé, thử kết giao bạn bè xem.”

Từ Trì vâng một tiếng, “Tạm biệt dì nhỏ.”

Từ Tiểu Khê đi tới tiệm ăn, cô thật sự thích phòng bếp, thích nấu cơm, đến trong tiệm liền làm mì cán tay và canh cá viên như thường lệ, làm xong đã là 8 giờ rưỡi, vừa gửi xong một đơn đặt hàng, không ngoài ý muốn thấy một bình luận dưới cửa tiệm của mình, vô luận khi nào, được người khác khen ngợi trù nghệ đều rất vui vẻ.

Sau đó cô bắt đầu làm trà ủ lạnh.

Lúc tới cô đã để một bình nước sôi để nguội vào tủ lạnh, lấy lá trà xanh hôm nay mới mua ra, đổ lá trà vào trong chén sau đó nhanh chóng nhúng qua nước ấm, chỉ cần ba bốn giây là được, cái quá trình này là gọi là tẩy trà, dùng nước ấm tẩy sạch bên ngoài lá trà, lá trà này thực không tồi, nháy mắt cả căn phòng đều là mùi trà, ngửi thôi cũng cảm thấy rất thư hoãn.

Trà ủ lạnh có rất nhiều chỗ tốt cho cơ thể, có lợi cho hoạt động của dạ dày, giảm cân, phòng chống ung thư.

Nhưng người có tì vị tương đối yếu, có thể uống một chút, không nhiều lắm vấn đề.

Bận rộn xong, rèm cửa trong tiệm rung lên, có khách tới.

“Tiểu Từ, hai ngày này không tới chỗ cháu ăn cơm, cả người không thoải mái, lấy hai phần mì cán, hai phần canh cá viên.”

Người chưa tới tiếng tới trước.

Từ Tiểu Khê không ngẩng đầu cũng biết là ai.

“Bác Vương.”

“Còn có ta, ta thì sao, ta cũng muốn một phần, Tiểu Từ, cháu thật bất công, cháu tặng canh cá viên cho bác Vương của cháu, không biết cho ta nữa, cho nên ta kiên trì tức giận hai ngày, cho cháu biết, ta rất tức giận.”

Ông Hàn đi theo phía sau, vẫn ăn mặc thời thượng như cũ, hôm nay còn mặc quần yếm.

Từ Tiểu Khê cảm thấy ông khẳng định không sợ nóng.

Ông Vương nhăn chặt mày, “Sao chỗ nào cũng thấy mặt ông thế?” Nói xong lại chắp tay sau lưng ngửi một chút, “Không đúng, hôm nay cháu lại làm món mới à?”

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.