Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 918 chữ

Editor: SCvitao

Từ Tiểu Khê không biết tình huống ở trường học, bên này cô còn dư ít canh cá viên, đóng gói hai phần cho bà Triệu ông Uông, sau đó liền gọi điện thoại cho ông Vương , ông ấy giúp cô không ít chuyện.

Ông Vương lúc này đang ở công viên chơi cờ, bạn già ở một bên trông cháu, nghĩ tới cơm chiều, tâm tình liền rất không tốt, lúc còn trẻ bởi vì nghèo không được ăn ngon thì thôi, hiện tại có tiền tuổi cũng lớn, cũng không sống được mấy năm nữa, cũng không thể ăn ngon, thật sầu.

“Bác Vương, chiều nay háu mới làm món mới, canh cá viên, còn có một ít, bác có thể tới một chuyến mang về nhà không? Cháu để phần cho bác với bác Triệu ăn.”

Ông Vương nhận được điện thoại, lập tức đứng lên, “Không được không được.”

Người đối diện ai một tiếng, “Cái lão Vương này, không cho đi lại thì thôi.”

Ông Vương đi đến bên cạnh bà Trịnh, “Tiểu Từ mới náu món ngon, nói cho chúng ta, hiện tại tôi đi lấy, bà dẫn cháu về nhà trước đi.”

Đôi mắt bà Trịnh cũng sáng ngời, vội bế lên cô cháu gái, “Đi thôi, về nhà.”

Từ Tiểu Khê đứa phần canh đã đóng gói tốt cho ông Vương , sau đó mình cũng cưỡi xe điện mang Từ Trì về nhà.

Ông Vương bọn họ về đến nhà cũng đã 6 giờ rưỡi, hằng ngày con trai con dâu đều tan tầm lúc 6 giờ, lúc này đang ở trong phòng bếp nấu cơm, hai người đều thập phần hiếu thuận, nghĩ trong khoảng thời gian này thời tiết nóng ba mẹ ăn uống không ngon miệng, lại hỗ trợ bọn họ trông con, rất vất vả, cho nên tan tầm liền đi chợ mua xương sườn, còn có cá trở về nấu cơm.

Bà Trịnh ngồi trong phòng khách trông cháu, nghe được tiếng cửa mở lập tức liền đứng lên, sau đó liền nhìn thấy trong tay bạn già xách theo đồ vật, nháy mắt, muốn vào phòng ngủ ăn, chỉ có hai phần như vậy, cho con trai con dâu ăn, bọn họ cũng không ăn được nhiều, ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất bọn họ.

Con trai ông Vương tên Vương Chí Cương, con dâu tên Triệu Mỹ Hà.

Vương Chí Cương vốn muốn đi ra chỗ tủ lạnh lấy trứng gà, liền nhìn thấy cha ruột xách theo gì đó, rất lén lút.

“Ba, ba làm gì vậy? Đi mua đồ ăn bên ngoài sao? Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, đặc biệt là mấy cái quán ven đường, vạn nhất ăn bị bệnh làm sao bây giờ?” Mùa hè rất nhiều đồ ăn dễ bị hư, Vương Chí Cương nói chuyện có chút sốt ruột.

Triệu Mỹ Hà nghe được giọng chồng, từ trong phòng bếp ra tới, trong tay còn cầm cái sạn xào rau, nhìn thấy bố chồng đang xị mặt, đứng bên cạnh chồng túm túm tay áo hắn, “Ba, Chí Cương chỉ lắm miệng chút thôi, ba đặt trên bàn đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi.” Sau đó liền bắt đầu nói chồng, “Ba là người biết ăn nhất, anh đã thấy ba mua phải cái gì ăn không tốt chưa? Tốt xấu cũng không phân rõ sao?”

Ông Vương nghe thấy lời này của con dâu, trong lòng mới thoải mái chút.

Vương Chí Cương biết vừa rồi bản thân có chút sốt ruột, cũng nhìn về phía lão cha cười cười.

Buổi tối hôm nya, cơm tối nhà họ Vương phá lệ phong phú, thịt kho tàu cá chép, còn có xương sườn hầm.

Triệu Mỹ Hà ôm con gái đặt trên ghế ăn dành cho trẻ em.

Bà Trịnh múc một bát canh cá viên đặt tới trước mặt mình, lại múc một phần khác cho cấp bạn già, vừa mở nắp ra, một mùi hương đã tràn ngập phòng khách.

Ông Vương ngửi một chút, sau đó liền cầm chén uống một hớp lớn, thật ngọt, hơn nữa bên trong có một ít vị cam, hơi đắng nhẹ, nhưng hậu vị dư vị là vị ngọt, ngay sau đó liền múc một cái cá viên, vừa lòng gật đầu, là cá viên làm thủ công chân chính, nấu cơm bằng lương tâm, Tiểu Từ có lương tâm, hơn nữa tay nghề rất không tồi.

Vương Chí Cương thấy ba hắn ăn thỏa mãn như vậy, thăm dò nhìn thoáng qua.

Bà Trịnh múc ra mấy cái cá viên vào chén nhỏ cho cháu gái, không cho cô bé uống nước canh, một hồi cơm nước xong cô bé còn phải uống sữa bột.

Triệu Mỹ Hà cũng nhìn thấy ba mẹ ăn ngon lành như vậy, cũng có chút muốn nếm thử, nhưng một là nhìn bên trong bát không có bao nhiêu, không tiện tranh đồ ăn của người già, hai là vừa rồi thái độ không đoan chính, hiện tại lại mở miệng thì ngượng.

Ông Vương cũng không muốn chia cho bọn họ, chính mình một hơi liền ăn xong, thể xác và tinh thần thoải mái, liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong thân thể đều ấm áp.

“Ba, mẹ, tiệm này ở đâu vậy? Thoạt nhìn cũng không tồi.” Vương Chí Cương ngượng ngùng cười cười, hỏi một câu.

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.