Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái giá của sự ngu dốt.

Tiểu thuyết gốc · 1064 chữ

Cuối cùng thì tôi cũng về tới con đường thân thuộc ngày nào . Cũng đã chiều 29 tết rồi , nhìn mọi người vội qua mà lòng tôi lại nao núng.

Năm nay có thể xem là một năm hoàn hảo đối với tôi , công việc và việc học của tôi đều rất tốt . Tích góp được chút ít nên quyết định về quê cho gia đình khỏi trông mong . Trên con đường về tâm trí tôi cũng mông lung lắm , tôi nghĩ cho tương lai không biết năm sau mình lại có tiếp tục được như năm cũ .

Hơn hết tôi nghĩ tới chuyện về tới nhà phải đối mặt với gia đình tôi như thế nào , hẳn khó khăn lắm đây .

Cũng như các bạn thôi , tôi sinh ra trong một gia đình khá là gia giáo . Cuộc sống của tôi được chấp vá bới rất nhiều cố gắng của tôi và sự hi vọng siêu to khủng lồ tới từ gia đình .

Nhưng như một chiếc bóng bị nén khí , dần dần trong tôi dâng lên một mong muốn và khát khao thoát khỏi cái lồng chim ấy . Nhưng đó cũng chính là quyết định đến bây giờ tôi vẫn còn day dứt rất nhiều .

Tôi từ chối mọi khuyên năn của gia đình quyết định bay ra biển lớn với những suy nghĩ đầy tươi đẹp . Nhưng rồi những cơn sóng liên tục tát vào khuôn mặt ngu dốt của tôi .

Vâng phải nói là ngu dốt mới đủ .

Tôi bước chân lên mảnh đất thủ đô trong tay chỉ vỏn vẹn năm triệu năm trăm đồng . Như một con chiên đi lạc mọi thứ đều mới lạ và hấp dẫn với tôi .

" Em dai , đi đâu vậy lên xe anh đèo đi cho nhanh " . Lời mời chào của anh xe ôm khiến tôi càng dấn sâu vào trong lạc lối .

" Ồ đúng là Hà Nội ai cũng tốt bụng " . Nhưng rồi sự thật lại tát vào mặt tôi một cái đau điếng .

Anh đẹp trai đưa tôi đi vòng vòng quanh phố ngắm những toà nhà chọc trời , những căn khách sạn hào nhoáng bỏng bẩy thật đẹp .

Rồi chiếc dream cũ dừng lại trước thềm một khu nhà trọ khá cũ .

Nhìn ngó xung quanh một lúc thì tiếng anh xe ôm thúc dục .

Ơ kìa cái thằng này , đưa tiền cho anh để anh còn đi đón khách .

Vâng ạ , hết bao nhiêu anh ?

Ba trăm nghìn .

Tôi giật mình vội hỏi lại anh .

Gì vậy anh , em đi có xíu mà tận ba trăm nghìn cơ á !

Đúng rồi em , lần đầu đi xe ôm à ?

Anh xe ôm ra vẻ mỉa mai tôi.

Em xem rồi có tám cây số mà anh đòi nhiều vậy , anh có nhầm không.?

Ôi dào lằng nhằng quá , mày tính quỵt à thằng nhà quê .

Đây , tiền của anh đây , anh nuốt không trôi đâu .

Thằng lừa đảo ạ !

A , thằng chó này mày đi xe không trả tiền lại còn bảo ai lừa đảo , đánh chết cha mày giờ .

Tôi quay lưng bỏ đi ôm một bụng tức và một bài học đầu tiên khi ở đất thủ đô .

Đúng là mọi sự ngu dốt đều phải trả giá mà ..

Tôi đi một lúc thì có thằng tuấn bạn tôi ra đón . Nó cũng học ở đây , và chính nó đề nghị tôi lên này và ở cùng nó .

Nhưng rồi chính thằng bạn thân của tôi cũng đá tôi như con hủi khi hết tiền .

3 tháng sau số tiền không ít không nhiều của tôi bay sạch sau rất nhiều lần ăn tiêu phung phí cùng thằng bạn của tôi . Chúng tôi đi ăn đi chơi thâu đêm cùng với vài thằng bạn của tuấn nữa . Chỉ đến Khi tôi nhìn lại chẳng còn đồng nào dính túi thì cuộc chơi mới chính thức dừng lại .

Chúng nó nó trở mặt 380⁰ từ đang vui vẻ đón tiếp tôi thì khi tôi hết tiền chúng nó quay qua quở trách tôi dì nghị tôi và đuổi tôi ra ngoài vì không có tiền đóng tiền trọ .

Tuấn bạn thân tôi nó chửi thẳng vào mặt tôi rằng ." Thằng nhà quê đem được vài đồng lẻ cũng đòi lên Hà Nội, cút về quê mà xin tiền mẹ mày rồi lên đây ."

Và một cú tát đau đớn nữa in vào mặt tôi . Đêm đó tôi phải ngủ vỉa hè lạnh giá , những bé muỗi mở tiệc trên thân thể tôi . Chỉ đến lúc này tôi mới biết lời của bố mẹ tôi đúng hơn tôi nghĩ rất nhiều .

Cơn lạnh và đói khiến tôi nhớ tới căn nhà nhỏ nhưng ấm áp của tôi . Tôi nhớ nhà , nhớ người thân và ...

Bị đánh thức bởi tiếng nhạc thể dục nhịp điệu của các cô gì lớn tuổi . Đưa bàn tay lên xem mấy giờ thì thôi , tôi đứng hình khi trên tay tôi chỉ còn đúng cái nịt và vài chục nốt đỏ do muỗi đốt . Như phản xạ tôi đưa tay vào trong người sờ soạn tìm chiếc điện thoại di động của tôi nhưng không có kì tích nào xảy ra cả , nó đã bốc hơi .

" Trách ai bây giờ trách mình ngu"

Thẫn thờ một lúc tôi mới ôm cái bụng đói đi loanh quanh công viên , cho tới gần trưa thì tôi may mắn xin được một cái bánh mì từ một bác lớn tuổi . Cái bánh nhỏ thôi nhưng làm tôi hạnh phúc nhường nào , nó làm dịu đi chiếc bao tử sôi sùng sục của tôi từ tối qua tới giờ .

Cơn đói cũng khiến tôi có động lực để đi tìm việc , ban đầu do còn lòng tự trọng của một thằng trẻ trâu nên tôi chỉ đi quanh quanh vài quán caffe ven hồ . Nhưng chỉ khi đi một vòng không ai tuyển người tôi mới tìm đến các quán nhậu , quán ăn và tiệm sửa xe và rồi một nhà hàng lớn đã nhóm lên một tia hi vọng trong tôi .

Hết chương 13

Cảm ơn anh em đã đọc .

Bạn đang đọc Thu Lạnh. sáng tác bởi Lmquynh

Truyện Thu Lạnh. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lmquynh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.