Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tướng Cái Chết (2)

Phiên bản Dịch · 938 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan khẽ nâng mắt, sắc mặt vẫn như cũ.

Mạnh Thiên Nhã thấy nàng bình tĩnh như vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng, nàng ta cau mày nói tiếp.

“Lúc ấy tình cờ có người đi tuần, ta còn chưa kịp nghe hết đã vội vã rời đi. Ta nghĩ rằng phụ thân sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng vào ngay sáng sớm ngày hôm sau, lại nghe được tin Cửu muội trượt chân rơi xuống hồ nước mất mạng. Hết thảy những việc này đều quá trùng hợp, ta không tin đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ta cũng không thể tin được phụ thân lại có thể thật sự…”

Nhớ lại khi biết tin Cửu muội chết, lòng nàng lạnh đến tận xương tủy, cũng từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy phụ thân nàng đều run rẩy toàn thân, rất sợ có một ngày nào đó chính mình cũng có thể biến thành một oan hồn.

Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nghe nàng ta nói, trong lòng không gợn lên làn sóng nào. Kết quả này, nàng đã sớm đoán được! Chỉ vì một bên khiến Hoàng Thượng vui vẻ, một bên muốn được phụ thân coi trọng, lại có thể oan uổng một mạng người!

Cái thời đại đen tối này, thật sự làm người ta chán ghét!

“Cửu muội, lần này muội trở về, chính là muốn tự mình báo thù sao?” Mạnh Thiên Nhã cẩn thận hỏi.

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng cười nhạt, một tay vỗ nhẹ ống tay áo, giọng nói dịu dàng: “Từ trước đến nay ta luôn tuân thủ một câu, người không phạm ta, ta không phạm người. Thất tỷ, hôm nay ta thấy có vẻ tỷ đã đưa ra lựa chọn, hy vọng tỷ có thể kiên định với lập trường của bản thân, là một trí giả chứ không phải ngu giả!”

Lòng Mạnh Thiên Nhã run lên, nhìn nàng khiếp sợ, nhưng ánh mắt lại kiên định, gật đầu đáp: “Nếu sau này Cửu muội có việc gì cần nhờ ta giúp, Thất tỷ sẽ toàn lực đáp ứng!”

“Nghe được những lời này của Thất tỷ, ta cũng yên tâm rồi. Trời cũng không còn sớm, Thất tỷ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!” Mạnh Thanh Hoan cất giọng nhàn nhạt.

“Cửu muội cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Mạnh Thiên Nhã nói một câu rồi gật nhẹ đầu xoay người biến mất trong màn đêm.

Tiếng sấm phía xa truyền đến, trời đêm xẹt ngang một tia chớp, chiếu rọi dung mạo diễm lệ vô song của Mạnh Thanh Hoan.

Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn tia sét đan vào nhau trong màn đêm, cười nhạt một tiếng, âm thanh cao thâm khó dò: “Mùa hè ở Dạ Chiêu Quốc, thật khiến người ta sảng khoái.”

Nàng quay đầu khẽ liếc Vân Thường và Lưu Cảnh, hỏi bọn họ: “Các ngươi có biết chỗ ta đã rơi xuống nước không?”

Vân Thường và Lưu Cảnh gật mạnh đầu, lại nghe thấy Mạnh Thanh Hoan cười nói: “Ngày mai đưa ta đến chỗ đó, nhìn xem phong cảnh ở đấy như thế nào?” Nàng nói nghiêm túc, xoay người đi về hướng Tô Hòa Uyển.

Vân Thường và Lưu Cảnh đột nhiên kéo dài khóe miệng, không nói gì mà chỉ nhìn bóng lưng cô nương nhà bọn họ, trong lòng vô cùng bội phục.

Xem ra mắt nhìn người của Vương gia nhà bọn họ, quả thực không tồi!

Trong màn đêm, tia sét đan xen, mưa lớn dần. Phủ trạch trong khắp kinh thành đều đã tắt đèn, mọi người cùng tiến vào mộng đẹp, chỉ có Đồng Tâm Cư trong Hiên Vương phủ vẫn còn sáng rọi ánh đèn.

Trong thư phòng, Lăng Túc đứng chờ bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt đánh giá sắc mặt Vương gia nhà họ.

Từ khi hắn nhận được thư của Lưu Cảnh rồi đưa cho Dạ Quân Ly đến giờ, đã qua nửa khắc (~15’), mà chủ tử nhà hắn vẫn nhìn chằm chằm mật thư, giống như muốn moi ra thứ gì đó trong bức mật thư vậy.

Mà biểu tình trên mặt chủ tử hắn lúc thì mơ hồ tức giận, lúc lại cười đắc ý, làm trái tim nhỏ bé của hắn như muốn nhảy ra ngoài.

Cuối cùng, Dạ Quân Ly cũng bỏ bức thư trong tay xuống, đồng thời thu lại những vẻ mặt kia.

Hắn đề bút thấm mực, múa bút trên giấy một hồi, nhanh chóng viết xong một bức thư, sau đó phong kín rồi đưa cho Lăng Túc, phân phó: “Chạy xuyên đêm đưa tới tay Trường Lan, nhất định phải mang đồ vật bổn vương muốn về đây vào trưa mai.”

Lăng Túc nhận lấy phong thư, gật đầu tuân lệnh, cũng không hỏi thêm đồ vật kia là gì, xoay người biến mất trong làn mưa tầm tã.

Sau khi Lăng Túc rời đi, Dạ Quân Ly lại cầm bức mật thư kia lên, ánh mắt cố tình dừng trên mấy câu cuối cùng. Một lúc sau, hắn thở dài day day cái trán, vẻ đau đớn nói: “Thật là một nữ nhân nhẫn tâm!”

Hắn mồi lửa bức mật thư rồi ném vào trong lư hương, chữ viết trên bức thư dần bị ngọn lửa cắn nuốt, mơ hồ còn có thể thấy được câu cuối cùng: Cô nương nói, tới kỳ hạn, Vương gia tự nhiên sẽ xuất hiện, không cần gặp nhau bây giờ!

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.