Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Của Kính Vương (2)

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Đôi mắt hẹp dài của Dạ Quân Ly tỏa những tia sáng dịu nhẹ, hắn thâm sâu nhìn nàng, khóe môi mỏng của hắn hơi mím lại, cất giọng trầm ấm như mỹ tửu, nói: “Bổn vương tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”

Ánh mắt hắn sáng ngời, biểu cảm cười như không cười, khiến Mạnh Thanh Hoan có ảo giác như bị câu hồn nhiếp phách (1).

Không được, mị lực của tên yêu nghiệt này quá lớn, Mạnh Thanh Hoan lo lắng có một ngày mình sẽ thua trên tay hắn. Nàng vội vàng dời mắt, hừ lạnh một tiếng, biểu hiện không để bụng, nhưng đáy lòng sớm đã hoảng sợ.

Dạ Quân Ly nhìn bộ dáng kiệt ngao bất tuân (2) của Mạnh Thanh Hoan, đột nhiên có một loại cảm giác mất mát. Hắn biết rõ Mạnh Thanh Hoan đối với thân phận Hiên Vương căn bản là vô tình, thậm chí nàng còn không muốn cùng hắn có điều gút mắt!

Đến tột cùng là vì sao? Kinh thành này bao nhiêu tiểu thư khuê các đều tha thiết có một thân phận, duy chỉ có Mạnh Thanh Hoan là không thèm quan tâm.

Là do hắn đối xử với nàng chưa đủ tốt sao?

Dạ Quân Ly thu lại tâm tư chậm rãi buông nàng ra, hắn đứng dậy mở mành ra, xuống xe ngựa, nhận lấy dù giấy trong tay Lưu Cảnh.

Mạnh Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, bình ổn lại tâm tình có chút phức tạp rồi mới xuống xe, nhưng lúc nàng thấy Dạ Quân Ly vì nàng mà chống dù giấy, tâm tình của nàng lại rối loạn một chút.

Nam nhân này nhất định là cố ý!

“Đi thôi.” Giọng nói Dạ Quân Ly lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi đi theo Dạ Quân Ly, hai người vừa vào Kính Vương phủ, quản gia liền ra nghênh đón, tự mình dẫn đường, dẫn bọn họ đến thư phòng.

Trong thư phòng, Dạ Mạch Hàn đứng sát cửa sổ nhìn bên ngoài mưa to sấm sét ầm ầm, gió đêm lạnh lẽo mang theo độ ẩm nồng đậm táp vào mặt. Tiếng bước chân tới gần, hắn duỗi tay đóng cửa sổ lại, trong lúc xoay người, người bên ngoài đã đi vào.

“Ngày hè mưa gió lạnh lẽo, để ta sai người chuẩn bị canh gừng, tam đệ, Mạnh cô nương, mời ngồi.” Dạ Mạch Hàn đi tới chỗ bọn họ, mời bọn họ ngồi xuống.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu đánh giá hắn, hắn vẫn mặc bộ cẩm bào dài màu trắng như lúc tham dự yến tiệc, ưu nhã vô cùng, ôn nhuận như ngọc.

Không lâu sau thì có hạ nhân đưa lên canh gừng đã được chuẩn bị cẩn thận cùng trà và điểm tâm, cửa phòng đóng lại, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, hương trà vương vấn khắp phòng.

“Để nhị ca đợi lâu rồi.” Dạ Quân Ly hơi mỉm cười hàn huyên một câu, thuận tay bưng chén trà trên bàn lên thưởng thức hương trà.

Dạ Mạch Hàn cười, ngồi xuống phía đối diện bọn họ, hắn tùy ý sửa ống tay áo.

Mạnh Thanh Hoan cười nhạt, lấy tránh lôi châu từ trong lòng ngực ra đi đến đưa cho hắn nói: “Đa tạ diệu kế của Vương gia, tránh lôi châu này trả lại cho ngươi.” Nàng dừng một chút lại nói: “Thứ này lưu lại trên người ta, có lẽ sau này sẽ biến thành tai hoạ.”

Dạ Mạch Hàn đáy mắt hiện lên sắc thái khen ngợi, hắn duỗi tay nhận lấy tránh lôi châu, khen: “Mạnh cô nương thật sự rất thông minh.”

Mạnh Thanh Hoan ngượng ngùng cười, tuy rằng tránh lôi châu này là vật tốt, nhưng tác dụng thật sự không lớn. Nàng nếu lưu lại bên người, để cho người khác phát hiện nàng có bảo bối này, như vậy thì vở kịch trời phạt hôm nay liền không xong rồi.

“So với Kính Vương thì ta còn kém rất xa. Ta rất tò mò, ngươi tại sao lại tin tưởng Trương Tấn Phong chắc chắn sẽ bị sét đánh?” Mạnh Thanh Hoan ngồi trở lại ghế, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm hắn.

Dạ Mạch Hàn thu lại tránh lôi châu, giải thích với nàng: “Đó là do thiên lôi dẫn (3), trước khi các ngươi đến ta đã bày thiên lôi dẫn ở đài ngắm sao, đó là một loại sợi tơ rất nhỏ mà mắt thường căn bản nhìn không tới nó, nhưng nó lại có thể dẫn sấm sét trên trời xuống. Lúc Trương Tấn Phong đứng chỉ kiếm lên trời, mũi kiếm vừa khéo chạm vào trên thiên lôi dẫn, sấm sét theo thiên lôi dẫn lan xuống thanh kiếm, lúc này hắn mới bị sét đánh.”

Mạnh Thanh Hoan hơi kinh hãi, thiên lôi dẫn theo như lời Dạ Mạch Hàn hẳn là đồ vật nào đó có thể dẫn điện, thêm vào địa thế của đài ngắm sao, cùng với thiên lôi dẫn này, chỉ sợ lúc ấy bất cứ ai đứng cầm kiếm chỉ lên trời đều có thể bị sét đánh.

Điều này thật quá là không thể tưởng tượng nổi!

Như vậy, lăng tẩm của Dạ Quân Ly cũng là bày ra loại thiên lôi dẫn này? Ánh mắt Mạnh Thanh Hoan sáng ngời, hỏi hắn: “Thiên lôi ở Thanh lăng liệu có phải chính là Vương gia dùng phương pháp này dẫn xuống?”

Dạ Mạch Hàn cũng không phải không lường trước được, hắn gật đầu hơi mỉm cười.

-----------------------

(1) Câu hồn nhiếp phách: khiến người khác cảm thấy mê đắm.

(2) Kiệt ngao bất tuân: Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kìm hãm được.

(3) Thiên lôi dẫn: thiết bị thu sấm sét.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.