Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Bớt

Phiên bản Dịch · 861 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan sắp xếp cho Lưu Cảnh ở bên trong sương phòng của Tô Hòa Uyển. Trong phòng, Dạ Quân Ly, Lâu Vũ Thần và Dạ Mạch Hàn đều ở đó, Trường Lan ngồi tại mép giường duỗi tay tìm kiếm mạch đập trên người Lưu Cảnh, Mạnh Thanh Hoan ở một bên im lặng nhìn động tác của Trường Lan.

Tất cả những thứ này thật ra đều nằm trong kế hoạch của bọn họ, để Lưu Cảnh phát độc vào lúc này, dụng ý rất đơn giản, đó chính là gạt bỏ đi sự nghi hoặc của tên cáo già Lâu Vũ Thần.

"Lưu Cảnh sao rồi?" Mạnh Thanh Hoan thân thiết, gấp gáp hỏi, tuy nàng biết, những thứ này chỉ là diễn kịch, nhưng thấy sắc mặt Lưu Cảnh khó coi như vậy, nàng thật sự không tránh được lo lắng.

Trường Lan mím môi, giọng nói trầm xuống: "Vết thương do tên bắn không đáng ngại, cái chính là độc tính quá mạnh. Hơn nữa độc tính còn phát tác rất nhanh, Lưu Cảnh đã mất ý thức rồi." Nói rồi hắn đỡ Lưu Cảnh lên, cởi áo ngoài của hắn để lộ ra vết thương sau lưng.

Vị trí trúng tên rõ ràng là đã bôi thuốc trị thương, nhưng da dẻ xung quanh lại hiện ra màu tím đen, tình trạng như đang lan ra, trông rất doạ người.

"Hắn trúng độc gì?" Ánh mắt Lâu Vũ Thần đảo qua từ vết thương trên lưng Lưu Cảnh, hơi nâng lên nhìn vào Trường Lan.

Trường Lan khẽ thở dài: "Ta không dám xác định, cần phải chờ ngự y đến hội chẩn xem sao."

"Lẽ nào trên cõi đời này lại có thứ độc mà Y tiên công tử không thể chữa trị sao?" Lâu Vũ Thần hỏi với giọng nghi ngờ.

Trường Lan khẽ ‘xì’ một tiếng vẻ xem thường, giọng nói nhàn nhạt: "Chung quy thì ta cũng không phải là thần tiên thật sự, chẳng phải sao?" Hắn liếc nhẹ Lâu Vũ Thần, thấy bên ngoài có người bưng chậu nước đang chờ đợi, liền gọi: "Đem nước nóng vào đi."

Người bên ngoài cúi đầu, run run rẩy rẩy đi vào, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên Mạnh Thanh Hoan thấy người đưa nước nóng bước vào không ngờ lại là Lâm ma ma.

Nhớ tới cái chết của Mạnh Cửu Nhi chết, đáy lòng Mạnh Thanh Hoan tự nhiên sinh ra một cơn tức giận, dường như nghĩ đến đây không phải là thời điểm thích hợp để đối phó với Lâm ma ma, nàng thu lại lửa giận trong lòng, nhìn Lâm ma ma đi tới, cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng khi Lâm sắp mang chậu nước nóng tới nơi, bà ta ngẩng đầu nhìn thấy vết thương sau lưng của của Lưu Cảnh trên giường, đột nhiên sợ đến tái mét mặt mày, chậu nước trong tay trở nên mất thăng bằng, ‘rầm’ một tiếng rơi xuống trên đất.

Chỗ nước nóng này đổ xuống, một ít văng lên y phục của Trường Lan, Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly.

Dường như Lâm ma ma nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng khó tin, khuôn mặt khủng hoảng thất thố, ánh mắt cứ thế mà nhìn chằm chằm, xoáy sâu vô tận vào vết thương đáng sợ trên lưng Lưu Cảnh.

"Cẩu nô tài, ngươi làm việc thế nào vậy hả?" Mạnh Đức Hoài sợ đến mất hồn mất vía, ông ta bước trời, đạp ngã Lâm ma ma xuống đất.

Lâm ma ma bị đau mới nhất thời hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống đất không ngừng rập đầu lạy, cầu xin: "Vương Gia thứ tội, lão nô vô dụng, cầu xin Vương Gia khai ân."

Mạnh Đức Hoài ở một bên cũng cầu xin cho bà ta: "Chắc hẳn nô tài kia chưa từng thấy vết thương đáng sợ như vậy nên nhất thời bị dọa, nên mới đắc tội với Vương Gia, mong Vương Gia xét tuổi của bà ta đã cao mà tha cho bà ta một mạng!"

Dạ Quân Ly khẽ cau mày, hắn híp mắt, ánh nhìn đảo qua lưng Lưu Cảnh, sau lưng của hắn ngoại trừ có vết thương đáng sợ, còn có một thứ khác, cái bớt!

Một cái bớt giống như màu xanh như trăng lưỡi liềm, giống như là vết máu bầm. Do đó người bình thường đều sẽ không nhận ra, nhưng Dạ Quân Ly đương nhiên là biết.

Vì Lưu Cảnh đã ở bên cạnh hắn từ hồi năm tuổi, nên hắn cực kỳ quen thuộc với vết bớt này! Phản ứng khác thường của Lâm ma ma tuyệt đối không phải do vết thương sau lưng Lưu Cảnh.

Lâm ma ma này là người làm không ít chuyện xấu xa cho Mạnh phu nhân, làm sao có thể hoảng sợ vì một vết thương nho nhỏ như vậy chứ? Vậy chỉ còn một khả năng đó chính là Lâm ma ma nhận ra vết bớt sau lưng Lưu Cảnh?

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.