Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngôi Làng Bị Tàn Sát

Phiên bản Dịch · 1335 chữ

Hoàng hôn. Dòng sông

Mặt trời còn sót lại giống như máu. Mười

Con quạ hoang dã vòng quanh ngôi làng hoang sơ, Đan xen với những tiếng la hét và tiếng hú trong làng, nó thậm chí còn nhiều hơn là cảm giác rùng rợn.Nơi này giống như một nhà tù ma

Triệu Trường Hoà đứng sau cái cây ở phía xa và nhìn vào khung cảnh lộn xộn trong làng. Trước khi anh ấy hồi phục sau sự khó chịu khi đi xuyên qua hai thế giới, một ngôi làng nhỏ trên bờ vực hủy diệt đã xuất hiện trước mặt anh ấy.

Cửa ra vào và cửa sổ bị hỏng nằm rải rác trong một mớ hỗn độn.

Mùi đẫm máu đến từ mọi hộ gia đình,Xuất hiện trong khu rừng ngoại ô là một cách để an toàn, giết hại không biết về sự tồn tại của anh ta, anh ta có thể ra đi một cách êm ả, đúng không?

Nhìn thấy một người mặc áo đen cầm theo con bò và kéo một đống hàng hóa đầy máu, họ gọi một cách không kiên nhẫn: "Đủ rồi, làm sao có nhiều cảm giác ở ngôi làng này? Mặt trời sắp lặn rồi, giết chết hết đi, đừng để lại hậu quả."

Nhìn thấy một người mặc áo đen giơ dao sát xuống trẻ em bên cạnh, Triệu Trường Hoà không kìm nén được cơn giận, bất chấp mà vung lên một cành gỗ cây dày trong rừng và lao ra trực tiếp.

Nói mới nhớ , con dao gập cùng với tôi trong giấc mơ đã đi đâu rồi...

Không quan trọng, an toàn mẹ mày, chỉ là một giấc mơ mà thôi! Theo kinh nghiệm, chết và thức dậy, cũng tốt là quay lại và hỏi xem thằng mù kia đang làm cái trò gì!

"Phanh!" Cây gậy xiên lướt qua, người mặc áo đen bị bất ngờ, con dao bị đẩy ra. Trong khi đó, Triệu Trường Hoà không ngừng xô đẩy, quẹt gậy ngang mạnh mẽ, một cú đập chắc chắn trúng vào mặt người mặc áo đen, máu bắn ra.

Người mặc áo đen ôm đầu la hét lớn, những đồng bọn khác nhìn qua, Triệu Trường Hoà nhanh chóng kéo đứa bé phía sau và chạy đi. Chiến đấu với một bọn người thì không thắng được, cứu người là việc quan trọng.

Một người cười mỉa mai: "Có người còn sống à? Giết đi."

Những người mặt đen cười ác, cùng nhau đuổi theo, Triệu Trường Hoà và đứa bé có thể chạy được không? Anh ta rõ ràng "thấy" cảnh phía sau lưng, đã có một con dao dài chém xuống cổ mình.

Có ai nhìn phía sau thật không?

Triệu Trường Hoà cử động khẩn cấp, quẹt gậy một cái, cây gậy bị chặt làm hai. Anh ta nhanh chóng né nhanh , con dao dài cắt qua mặt tạo ra một vết sẹo dài.

Chỉ sau một thời gian trì hoãn, đứa trẻ đã bị một người khác đâm chết. Triệu Trường Hoà không quan tâm đau đớn trên khuôn mặt, đầu óc trống rỗng.

Đứa trẻ chết rồi...... chết như vậy trước mắt mình, không thể cứu được.

Làng này, dường như không còn ai sống.

" Khốn khiếp !" Triệu Trường Hoà hét lên tức giận, chiếc gậy gỗ trong tay đập điên cuồng như con hổ điên.

"Hóa ra anh ta chỉ là một thằng nông dân không hề tập võ, chỉ có sức mạnh toàn thân." Những người mặc áo đen cười, người trước đó bị đập đầu bằng một gậy đột nhiên chạy lại, nhẹ nhàng né tránh những cú đánh nhiễu loạn của Triệu Trường Hoà, con dao dài trong tay nhẹ nhàng chuẩn bị cắt vào cổ mình ..

Không thể nào

Thật là một cơn ác mộng nhảm nhí! Nó không chỉ kinh tởm hơn trước mà còn khó khăn hơn!

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu hắn, bỗng nhiên có tiếng một thứ vũ khí sắc bén xé nát không trung, “ding” một tiếng, con dao dài của người áo đen bị hất văng ra xa.

Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, có người cưỡi ngựa đi tới. Ngựa còn chưa tới, kỵ sĩ trên lưng ngựa đã đi ngang qua, Triệu Trường Hoà chỉ kịp nhìn thấy bóng người mặc áo đỏ lóe lên, kiếm khí lạnh lẽo, máu đột nhiên bắn tung tóe xung quanh, vài tiếng hét gần như cùng lúc vang lên . không có thứ tự cụ thể, và sau đó đột ngột bị cắt đứt. .

Lúc này ngựa phi nước đại đã tới trước mặt hắn, bóng đỏ xoay người trở lại chỗ ngựa.

Triệu Trường Hoà cho đến bây giờ vẫn không nhìn rõ, đó là một nữ nhân mặc đồ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa cao, bên hông cưỡi ngựa bờm xanh, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dài màu đỏ chéo chéo, đôi mắt đẹp như tia chớp. và cô ấy có một vẻ ngoài đầy cảm hứng.

Những tiếng “bụp” và “bụp” lần lượt vang lên, những người mặc đồ đen xung quanh lần lượt ngã xuống đất, tất cả đều chết tại chỗ.

Triệu Trường Hoà, người đã lâu như vậy chém giết trong mộng, lần đầu tiên cảm nhận được cảnh tượng trong tiểu thuyết miêu tả, một kiếm rơi trúng chín con thiên nga .

Đây là võ thuật! Thực sự có một điều như vậy!

Người phụ nữ nhìn khung cảnh khốn cùng xung quanh, trong mắt có chút buồn bã, tự nhủ: “Ước gì mình đến đây sớm hơn một chút.”

Triệu Trường Hoà kịch liệt thở hổn hển, cảm giác thoát chết trong gang tấc không thể bù đắp được cơn tức giận do thảm kịch trong làng gây ra, hắn quên mất cảm ơn, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi nữ nhân: "Những người này là ai?"

Người phụ nữ im lặng lắc đầu, một Iúc lâu sau mới nói: "Tôi chỉ đi ngang qua. nhưng có lẽ ta có chút manh mối. Đầu tiên xin hỏi, Lạc Gia Trang có đi đường này không?"

Thì ra hắn đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này liền ra tay... Triệu Trường Hoà không biết Lạc Gia Trang Ià cái gì, chỉ có thể lắc đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Triệu Trường Hòa, người phụ nữ cũng hiểu tâm trạng của anh lúc này, không nói gì, cưỡi ngựa đi một vòng và nhìn thấy một tấm bia đá ở cổng làng có viết tên "Triệu gia ". Cô gật đầu: "Triệu gia, trước đã y khi tôi hỏi người khác về lộ trình, họ nói cách Triệu gia phía trước hàng chục dặm, vậy nên đó là đường đi chính xác

Sau đó hắn nhìn xung quanh xác của những người áo đen, lại cau mày nhỏ giọng nói: "Vậy bọn chúng tới từ đau ? Nhưng tại sao bọn chúng lại cảnh giác như vậy?"

Cô quỳ xuống, cẩn thận lục soát thi thể của hai người đàn ông mặc đồ đen, chỉ tìm thấy một lượng tiền nhỏ và khôn g có dấu vết nào khác. Người phụ nữ cau mày suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra, quay lại thì thấy Triệu Trường Hoà vẫn ngơ ngác đứng đó, thở dài nói: " Anh... anh còn người thân không?"

Triệu Trường Hoà vẫn lắc đầu.

Người phụ nữ nói: "Tôi có việc phải đến Lạc Gia Trang. Anh cũng đi với tôi đi. Người trong làng có thể lo tang lễ ở đây, anh cũng có thể tìm việc làm ở đó ổn định cuộc sống."

Cô đến để tìm việc làm? Triệu Trường Hoà cảm thấy mình đã đi chệch khỏi việc nên làm khi nằm mơ... Nhưng nếu được yêu cầu tìm mục tiêu thì nên đi đâu

Bạn đang đọc Thời Gian Chi Sách của Kỳ Sát

Truyện Thời Gian Chi Sách tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athoai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.