Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con hoàng tước phách lối kia

Phiên bản Dịch · 1148 chữ

Theo nàng biết, sản nghiệp Trần thị không chỉ có Nông Trường Đỉnh Phong mà còn có một số gia tộc phụ thuộc cũng sẽ tiến cống cho Trần thị định kỳ.

"Vẻ mặt thế là sao?" Trần Cảnh Vận tránh về sau mấy bước, ghét bỏ nói, "Đây cũng không phải lợi nhuận ròng. Cây giống không cần tiền à? Phân bón không cần tiền à? Chúng ta cũng không tiến cống cho Vân Dương tông à?"

"Ngũ đệ nói đúng." Trần Cảnh Phi cười khổ, "Gieo trồng linh điền cũng không dễ, tiêu hao cũng không ít, ngoại trừ phải mua giống thóc của Thôi thị thì còn phải dùng sáu bảy loại pháp khí nông nghiệp nữa, có Khúc thị Linh Lê dùng để xới đất, Bạch Ngọc Tịnh Bình chuyên dùng để lấy linh tuyền, còn cả Tả Khâu Hồ dùng để phun thuốc đuổi trùng, cả Lưu thị Liêm dùng để thu hoạch nữa. Những php khí nông dụng này dù có thể mua một lần, cũng dùng lâu dài cũng cần hao phí linh thạch để bảo dưỡng.”

"Ngoài ra hàng năm còn phải mua đại lượng phân bón, có Địa Lưu Kim, Phong Sản Kim làm đất phì nhiêu, Linh Súc Phì cũng không thể thiếu, nếu không, chưa đến một hai năm thì linh điền liền sẽ trở nên cằn cỗi.”

"Mặt khác, phòng trùng phòng bệnh cũng rất quan trọng nên đương nhiên không thể thiếu mấy loại thuốc diệt trùng như Kim Dương Diệt Trùng Tán, Bạch Phấn Linh, thêm cả mấy loại thuốc phòng bệnh nữa, nếu không sản lượng sẽ giảm rất nhanh.”

"Mà cho dù chăm sóc tỉ mỉ linh thực phát triển thốt thì còn có chuột, rồi hoàng tước này nọ. . . . Vừa nãy ta còn mới đuổi một đám hoàng tước đi, mấy thứ đó hơi khó chơi.”

"Quan trọng nhất chính là, sản lượng linh cốc ở đây trừ tiến cống cho Vân Dương tông thì cơ bản giữ lại trong tộc, hoàn toàn không tiêu thụ ra ngoài.”

Những lời này, những khiến Vương Thiên Thiên nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối mà ngay cả Trần Cảnh Vận đều có chút choáng váng.

Không ngờ trồng trọt linh cốc lại phiền toái đến vậy, còn phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều.

"Giữ lại để ăn cũng rất tốt." Vương Thiên Thiên si ngốc cười cười, nàng bỗng nhớ tới mấy ngày trước đã ăn chực trong đám tang ở Trần thị, không khỏi hoài niệm mà chép miệng một cái, cơm bạch ngọc linh mễ quả thật là quá ngon mà.

"Ha ha, lát nữa ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn." Trần Cảnh Phi vừa cười vừa nói, "Nông trường vẫn còn trữ chút linh mễ từ năm ngoái.”

"Thật sao?" Vương Thiên Thiên vui đến mức đôi mắt tỏa sáng.

Trần Cảnh Phi còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên, mấy vị tá điền trẻ tuổi từ xa xa thất tha thất thểu tật chạy tới, hốt hoảng hô to: “Cảnh Phi thiếu gia, không xong rồi, hoàng tước, đám hoàng tước lại đến rồi. Lần này nhiều lắm.”

"Cái gì?"

Trần Cảnh Phi biến sắc, vội vàng phóng tới.

Tuy hắn không có linh căn, nhưng cũng đã tu luyện võ học phàm tục thượng thừa, bây giờ cũng được xem là cao thủ giang hồ, dưới tốc độ nhanh chỉ còn thấy tàn ảnh.

Nhưng hắn chưa chạy đến mười trượng thì đã bị Trần Đạo Viễn giẫm lên Hỏa Vân kiếm nhẹ nhàng đuổi kịp rồi nắm cánh tay hắn quăng lên phi kiếm: “Tiểu tử Cảnh Phi chớ hoảng sợ, tứ thúc đi cùng con.”

Hỏa Vân kiếm lóe ra một đạo lưu quang hồng sắc, mau chóng bay về phía linh điền.

Thấy tình huống khẩn cấp, Trần Cảnh Vận cùng Vương Thiên Thiên cũng biến sắc, tự khống chế pháp khí phi hành, đuổi sát theo.

Một khi tu tiên giả bộc phát tốc độ thì trong thời gian ngắn sẽ nhanh như phù quang lược ảnh, chỉ mấy tức đã bay đến chỗ hai mẫu linh điền giữa Nông Trường Đỉnh Phong.

Cúi đầu nhìn lại.

Bạch Ngọc Linh Đạo trong hai mẫu linh điền này đã cao bằng cỡ một người rồi, bông lúa trong veo, hạt hạt no đủ, lộ rõ đã đến thời kỳ ngậm sữa.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt này.

Một đám hoàng tước hung hãn lại đang tàn phá khắp đồng ruộng, bọn chúng thân tròn như cái trống, mỗi con đều dài hơn một xích, tổng số lượng chỉ sợ đến tận 50 con.

Trong đó có mấy con hung hãn còn dài tận hai thước, mỗi lần lướt qua đều tạo thành từng trận gió mạnh.

Còn có một con hoàng tước hình như là đầu đàn, toàn thân dài hơn ba thước, lông vũ đen như sắt, mỏ trảo sắc lạnh, trên đầu còn có một túm lông đỏ, oai phong lẫm liệt.

Dưới sự chỉ huy của con chim đầu đàn, đám hoàng tước bắt đầu liên tục tàn phá Bạch Ngọc Linh Đạo như nạn châu chấu, cái mỏ sắc bén đớp một cái thì đã kéo một chuỗi cây lúa lên rồi, sau đó đám hoàng tước cùng nhau tiến lên, chớp mắt cũng chỉ còn lại có một cây lúa.

Hoàng tước sở dĩ được xưng là "Hoàng tước", chính là mỗi khi thấy linh điền ngũ cốc ngậm sữa thì đều sẽ thành bầy kết đội xông ra từ trong Nam Hoang sơn, bắt đầu tàn phá hủy hoại, một khi không đề phòng thì vô cùng có khả năng toàn bộ linh điền đều sẽ không thu được một hạt nào.

"Súc sinh." Trần Cảnh Phi thấy một màn này, vừa kinh vừa sợ mà nổ đom đóm mắt.

Ngay đêm qua.

Hắn suất lĩnh hộ vệ cùng tá điền khỏe mạnh trong nông trường, vất vả lắm mới xua tan một đợt hoàng tước, tưởng rằng có thể yên tĩnh hai ngày để đủ thời gian báo với tộc nhân cửa tu sĩ đến đây hộ ruộng.

Nhưng không ngờ, chỉ mới một ngày rưỡi mà hoàng tước đã quay lại rồi, còn mang theo số lượng lớn đến vậy, trong đó còn có một con đầu đàn hung hãn nữa chứ.

"Súc sinh, ngươi dám.”

Tứ thúc Trần Đạo Viễn cũng bị tức giận không nhẹ.

Đây đều là khẩu phần lương thực của tu sĩ trong tộc, há lại cho lũ súc sinh chà đạp chứ?

Hắn một tay nhấc Trần Cảnh Phi, mũi chân nhẹ đá vào Hỏa Vân kiếm.

Hỏa Vân kiếm "vút" một tiếng bay ra ngoài, hóa thành một đạo kiếm quang hỏa sắc, hung hăn đâm đến con hoàng tước đầu đàn.

Bạn đang đọc Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) của Ngạo Vô Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.