Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết mạch hậu duệ

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Chỉ là lần này, còn chưa bay được mấy chục dặm thì Trần Cảnh Vận đã có chút khí tức bất ổn, trên trán đã chảy mồ hôi.

Trần Đạo Viễn thấy thế bèn điều khiển Hỏa Vân kiếm bay đến cười tủm tỉm: “Tiểu tử Cảnh Vận, con bay quá nhanh rồi. Đường còn dài, tuyệt không thể gấp nhất thời, nhất định phải chú ý khống chế linh lực tiêu hao, duy trì tốc độ khôi phục của linh lực để đạt được cân băng.”

Lúc tu sĩ sử dụng pháp khí phi hành cũng cần chuyển linh lực vào khu động pháp khí, tốc độ càng nhanh, linh lực tiêu hao sẽ càng lớn.

Đây cùng nguyên lý với chạy cự ly dài, tiết tấu không khống chế tốt sẽ rất dễ đuối sức.

"Đa tạ tứ thúc nhắc nhở." Trần Cảnh Vận vội vàng thả chậm tốc độ, đồng thời hung hăng trừng liếc mắt nhìn Vương Thiên Thiên, nếu không phải nàng cứ cắn mãi không tha thì hắn cũng không vội vàng gia tốc phi hành như thế.

Nếu hắn liều lĩnh bộc phát toàn lực, trong thời gian ngắn tự nhiên đạt đến tốc độ phù quan lược ảnh.

Nhưng cùng với đó là linh lực cũng sẽ không tiêu hao nhiều hơn, lấy tiêu chuẩn Luyện Khí Kỳ tầng ba đỉnh phong của hắn cũng không duy trì được bao lâu.

Vương Thiên Thiên lại một mặt vô tội, lộ ra ý cười lấy lòng, cao giọng nói: “Cảnh Vận thiếu gia, nếu tu vi của ngài không tốt thì cứ đè thấp thân thể, như thế sẽ tiết kiệm linh lực hơn đấy.”

"Hừ!" Trần Cảnh Vận quay đầu không để ý nàng.

Không phải chỉ là Linh Tuyền cảnh thôi sao? Có gì hay mà đắc ý chứ.

Không đến một năm, Trần Cảnh Vận hắn cũng nhất định có thể bước vào Linh Tuyền cảnh.

Vương Thiên Thiên thì thầm phỉ nhổ, tên Trần thị Cảnh Vận thiếu gia này cũng quá khó hầu hạ rồi, động một chút lại vứt sắc mặt cho nàng.

Thiên Thiên à Thiên Thiên, vì đại kế, ngươi nhất định phải kiên trì.

Trần Huyền Mặc chậm rãi theo phía sau, thấy một màn này cũng có mấy phần cảm khái.

Nhớ đến lúc hắn vừa vào Trúc Cơ Kỳ không lâu, từng "Phát minh" một pháp thuật phi hành dùng tư thế nằm sấp, hai tay đưa ra sau để giảm bớt lực cản của gió, vì thế mà còn dương dương đắc ý.

Kết quả bị sư tôn gọi đến mắng một trận, nói tư thế ngự khí phi hành của hắn y như "chuột chạy heo nhảy", giống hệt lúc chạy trốn giữ mạng.

Tu sĩ chúng ta ngự không mà đi, đương nhiên phải ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ giữa thiên địa chứ.

Mắng mắng một tràng.

Lúc ấy Trần Huyền Mặc có chút ghét bỏ sư tôn dông dài, nhưng hôm nay nghĩ lại

Hazzz ~

Sư tôn à, Trần Huyền Mặc cuối cùng cuối cùng vẫn cô phụ kỳ vọng của ngài rồi.

Thôi không nói lạc đề nữa.

Đám người Trần Cảnh Vận bay gần một canh giờ, có lẽ đã bay được một trăm sáu mươi dặm.

Ngay khi linh khí trong cơ thể Trần Cảnh Vận sắp không chống được nữa thì xa xa có một nông trường đập vào tầm mắt. Đó là một vùng sơn cốc dọc theo sông, trong cốc bờ ruộng dọc ngang tung hoành, sinh cơ dạt dào.

Đây là Nông Trương Đỉnh Phong của Trần thị, bên trong sản xuất lương thực cùng chút linh mễ, thêm cả các loại gia cầm súc sinh để ăn thịt

"Cảnh Vận, chúng ta dừng chân ở Nông Trương Đỉnh Phong nghỉ ngơi chút đi.”

Trần Đạo Viễn thúc giục kiếm quang, dẫn đầu bay về hướng Nông Trương Đỉnh Phong, gần đến nơi lại ấn nhẹ một cái, điều khiển Hỏa Vân kiếm dừng ở cửa chính nông trường.

Phi kiếm còn chưa ngừng, hắn đã nhẹ nhàng nhảy xuống, dưới quán tính còn nhanh nhẹn lăng không mấy bước.

Tiếp đó lại xuất chỉ quyết, Hỏa Vân kiếm liền hóa thành một đạo lưu quang, quy về trong túi trữ vật, tư thế tất nhiên là có một phen tiêu sái nói không thành lời.

Trần Cảnh Vận theo sát phía sau, cũng dùng động tác y vậy thu pháp khí phi hành Linh Diệp.

Hắn đi đường lâu đã thở hổn hển không ra hơi, phía sau lưng ẩn ẩn sinh mồ hôi, so với tứ thúc lại thiếu đi mấy phần cảm giác hài lòng, nhưng vẫn vô cùng phong phạm.

Vương Thiên Thiên Ttheo sát phía sau thấy thế, không khỏi đỡ cái trán, ẩn ẩn có chút đau đầu.

Hôm qua lúc nhìn thấy động tác thu kiếm màu mè của Trần Cảnh Vận ở sau núi thì đã có xúc động muốn đạp cho hắn một phát rồi.

Vốn tưởng rằng chỉ là vấn đề phẩm vị cá nhân của riêng hắn thôi chứ nào ngờ lại là động tác đặc trung của cả nhà Trần thị.

Cũng không biết là ai đã thiết kế ra bộ động tác thu kiếm này nữa?

Chẳng những ngây ngô mà còn người ngoài nhìn còn thấy xấu hổ thay.

Nàng thậm chí có chút muốn chạy trốn, kim chủ thế này có thật sự đáng tin cậy không đây?

Chỉ có Trần Huyền Mặc dùng trạng thái anh linh theo, nhìn thấy động tác thu kiếm của tôn nhi cùng trọng tôn nhi thì không khỏi âm thầm hài lòng gật đầu. Thật không hổ là huyết mạch hậu duệ của Trần Huyền Mặc ta, cũng có năm sáu phần thần thái của ta lúc trẻ rồi.

Nhớ ngày đó, động tác thu kiếm này của hắn là đã tham khảo rất nhiều tinh hoa của các tác phẩm điển ảnh truyền hình trước khi xuyên, dốc hết tâm huyết thiết kế mới thành được đấy.

Lúc ở Vân Dương tông, không biết đã khuynh đảo bao nhiêu sư tỷ muội rồi.

Bạn đang đọc Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) của Ngạo Vô Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.