Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Tiểu Cường

Tiểu thuyết gốc · 3067 chữ

Chiều ngày hôm đó, tại căn chung cư nơi Vũ Trường Phong đang ở.

Lúc này trong nhà Vũ Trường Phong vẫn chỉ có Tiểu Na La và Vũ Cẩm La hai mẹ con bầu bạn cùng nhau. Bản thân Vũ Trường Phong từ sau khi ra ngoài giải quyết chuyện gì đó đến nay vẫn chưa thấy về. Còn A Nguyệt thì lại bận bịu công chuyện kinh doanh, thi thoảng mới trở về chơi với con gái một tí rồi cũng đi mất tăm...

Tóm lại là hai cái người đó cực kì vô trách nhiệm, để Na La đáng thương phải tự mình gánh hết mọi chuyện trong nhà!

"Mẹ ơi, chuông điện thoại của cha reo lên, hình như là anh Nam nhắn tin thì phải?"

Kì lạ thay là lần này Vũ Trường Phong ra ngoài mà không mang theo điện thoại để liên lạc với người nhà. Cơ mà có lẽ hắn ta cũng biết được Tiểu Na La có thể sử dụng thần thông để theo dõi mình bất cứ lúc nào, lại thêm việc hắn ta không giỏi xử sự mấy chuyện liên quan đến Lily nên việc làm bất thường này của hắn ta cũng được tính là có cơ sở.

Hắn muốn nhờ vợ mình giải quyết hộ nếu có thể... Thế thôi.

"Cái thằng cha này cứ đổ hết mọi thứ lên người mình... Lúc hắn về nhất định phải đòi hỏi một phen mới được!"

Hậm hực vài tiếng, Na La cuối cùng cũng chịu cầm chiếc điện thoại lên để xem tin nhắn. Mật khẩu thật ra cũng không quá phức tạp, Na La chỉ cần tùy tiện suy luận một cái là ra... Dù sao thì cái người đó đầu óc cũng khá là đơn giản và dễ đoán.

Ít nhất là đối với cô ấy.

"Chị Lily cắt tóc sao mẹ?" Vũ Cẩm La đứng một bên nhìn lén đoạn chat kêu lên: "Thật muốn gặp chị ấy quá đi... Phải chi chị ấy cũng có điện thoại, như thế thì con liền có thể chơi game với chị ấy rồi~"

Điện thoại? Hình như con bé đó đúng là chưa có thật... Thôi thì tiện thể ship luôn một cái cho con bé ngốc đó vậy.

"Đừng học xấu thói nghiện game của cha con rồi đi đầu độc con gái nhà người ta. Lily người ta thích tận hưởng cuộc sống chứ đâu có suốt ngày ru rú trong nhà như con đâu chứ?" Tiểu Na La vừa nói vừa cốc đầu con gái mình một cái.

Vũ Cẩm La ôm đầu, thấp giọng nói: "Nhưng con làm gì có bạn..."

"Ờ phải ha?" Tiểu Na La giờ mới sực nhớ lại vấn đề của con mình: "Được rồi, vậy mẹ sẽ bảo thằng cha vô trách nhiệm của con sắp xếp cho con một buổi đi chơi riêng vậy, lúc đó con sẽ có cơ hội được kết bạn với những đứa trẻ khác... Nên là cố gắng đợi cha con về đi ha?"

"Mẹ nhỏ có đi cùng con không?"

Vũ Cẩm La là đang ám chỉ A Nguyệt.

"Hên xui, mẹ cũng không nghĩ cô ấy sẽ từ chối nếu như con nài nỉ đâu"

"Tuyệt quá~ Hi vọng là lúc đó chị Lily sẽ trở về~"

Tiểu Na La khẽ thở dài.

Đừng nói là đám fan não tàn của Lily, ngay cả con gái cô ấy cũng suốt ngày nhớ nhung Lily đến mức phát cuồng, cứ đôi ba câu là lại nhắc đến con bé đó... Thật mệt mỏi.

Hi vọng nó lớn lên sẽ không bị Lily bẻ cong, lỡ như thế thật thì phiền lắm... Na La cũng muốn có cháu bồng chứ bộ.

...

...

"Có lẽ phải đợi một lát mới cắt được"

Sau một lúc bàn bạc với cô Na, Trần Hoài Nam đã quyết định tạm hoãn chuyện hớt tóc cho Lily. Dù sao thì hàng vẫn chưa được giao đến nơi, cậu cũng không còn cách nào khác ngoài ngồi đợi.

Tranh thủ lúc ngồi đợi, Trần Hoài Nam đã lên mạng xem qua một vài kiểu tóc dành cho các thiếu nữ dễ thương như Lily. Cơ mà cậu không có quyền quyết định chuyện này nên đã để Lily xem cùng: "Nhân lúc rảnh rỗi thì mau đến đây chọn kiểu tóc đi em"

Lily liếc mắt nhìn qua, Himiko cũng tò mò hướng đến xem thử. Liếc ngang liếc dọc qua một loạt tấm hình minh hoạ, Lily khẽ lắc đầu: "Chỉ cần cắt bớt tóc cho em là được. Em thích để tóc tự nhiên hơn"

Trần Hoài Nam: "Vậy thì đỡ cho anh quá... Nhưng anh nghĩ nếu em chịu thử thì biết đâu ta sẽ tìm ra được thêm mấy tấm ảnh dễ thương để dán vào album kỉ niệm đấy"

"Vậy anh có cách để tóc em trở về bình thường hay không?"

"... Không"

"Vậy thôi, bác bỏ" Lily phồng má: "Để tóc tự nhiên như em cũng tạo được nhiều kiểu dáng rồi mà, đâu nhất thiết phải dùng đến thuốc này thuốc nọ chi cho phiền nhiễu"

"Lần đầu tiên anh thấy một đứa con gái không thích làm tóc như em đấy" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, cứ coi như anh chưa nói gì đi. Bản thân anh cũng nghĩ mấy thứ thuốc này nọ đó chẳng có tác dụng gì với tóc của em đâu"

Lily bĩu môi.

Anh ấy cứ xem mình như sinh vật lạ vậy... Thật khó chịu.

"Đã không chọn kiểu tóc nữa thì nhân lúc còn rảnh rỗi, cậu có thể giúp tôi chải đầu một lát được hay không?" Himiko cười tít mắt nhìn Trần Hoài Nam, cùng với khí thế tựa như đang ép buộc: "Tóc của tôi dạo này có chút dày lên, muốn chải gọn gàng cũng hơi khó, cho nên... Nhờ cậu làm vậy, thợ tóc"

"..."

Cậu cứ có cảm giác cô nàng này đang có mưu đồ khác, nhưng mà... Chuyện hồi sáng sớm vẫn làm cậu cảm thấy áy náy quá, thành ra hiện tại không tiện từ chối chút nào.

"Chị Himiko xấu tính, phỗng tay trên!"

"Tối nay chị sẽ cưng chiều em một phen nên hãy ngoan ngoãn nhé"

Lily nghe thế liền thôi không quậy nữa. Chẳng biết là đang mừng hay đang sợ.

Ngồi vào chiếc ghế trong sân nhà, Himiko yên tĩnh ở đó để Trần Hoài Nam đứng sau lưng chải tóc cho mình. Một cảm giác hân hoan, hạnh phúc cũng dần trỗi dậy bên trong cô ấy cùng lúc đó, làm cho cô ấy không thể nào giấu nổi nụ cười trên môi.

Ở quê hương cô ấy, việc một đứa con trai chải tóc cho một người con gái mang ý nghĩa rất là rõ ràng. Himiko đã thầm hi vọng là cậu ta sẽ hiểu ra ẩn ý mà cô ấy ngầm cài vào yêu cầu vừa rồi... Cơ mà từ cái thái độ vừa ung dung vừa nghiêm túc khi thực hiện, cô ấy khá chắc là cậu ta không hiểu gì đâu.

Thật là... Kinh nghiệm cày anime suốt mấy năm cấp hai của cậu để làm gì vậy? Sao bây giờ người lại đần như khúc gỗ thế?

Thú thật, Himiko cảm thấy có hơi bất lực. Quả nhiên là cô Na không nói sai, muốn có được cậu ta thì cô ấy phải tấn công trực diện hơn, mạnh bạo hơn thế này nhiều mới được!

Bất quá...

Chuyện đó để sau, giờ cứ tận hưởng cảm giác được cậu ta cưng chiều cái đã.

"Cả người đều là màu hồng luôn rồi, trong khi người kia thì vẫn bình thường và yên tĩnh như mọi lần..." Lily chống cằm, thật nặng nề thở dài: "Mình đẩy thuyền đến thế mà vẫn không thành công, bó tay thật"

Thôi thì lúc đó chị Himiko cũng đã cố gắng lắm rồi, chủ yếu vẫn là do anh ấy quá đần độn mà thôi... Tuy vẫn chưa thể gọi là trưởng thành nhưng Lily vẫn đủ thông minh để hiểu được điều đó.

Dù gì thì bản thân cô ấy cũng là thiếu nữ đang yêu mà~

Hừm... Cảnh này đẹp quá, tiện tay thay chị Himiko chụp vài tấm vậy. Nhiêu đó chắc là đủ để vòi vĩnh chị ấy thêm vài lần.

Sau một hồi tỉ mỉ chải từng đường chân tơ kẽ tóc, Trần Hoài Nam mới lên tiếng hỏi Himiko: "Chải xong hết rồi đấy, có muốn cột lại hay không?"

"Hm... Cậu nghĩ tôi cột kiểu nào thì đẹp?"

"Cậu thì chắc chắn là không hợp với mấy kiểu dễ thương như tóc hai bím rồi"

Himiko nổi gân xanh: "..."

Ngứa đòn?

"Nhưng mà cậu có khi lại hợp với mấy kiểu trưởng thành như đuôi ngựa, tôi nghĩ vậy" Trần Hoài Nam nhanh chóng chữa cháy.

May quá, tí nữa thì ăn đòn.

Cái miệng này sao mà nhanh nhạy quá, nhiều lúc cứ như ngựa hoang mất yên, không sao khống chế được. Dù đã nhiều lần tìm đường chết như vậy rồi mà vẫn không chừa!

"Ồ? Thế á? Vậy liền nhờ cậu rồi"

"Đơn giản"

Thế là ba mươi giây sau, Trần Hoài Nam đã làm xong một chiếc đuôi ngựa cho Himiko. Đúng như những gì cậu ta đã nghĩ, cả khí chất lẫn ngoại hình của cô ấy đều rất thích hợp với phong cách trưởng thành, đặc biệt là loại trưởng thành mang khuynh hướng mạnh mẽ và cá tính.

Xong xuôi, Himiko thử quay một vòng cho Trần Hoài Nam xem thử: "Thế nào? Như vậy có đẹp không?"

"Đẹp rồi, kiểu dáng này làm tôi nhớ lại mấy lúc cậu chiến đấu ấy. Trông ngầu cực kì"

"Ừm, khá là gọn gàng, dễ múa kiếm, tôi cũng thích kiểu này hơn" Himiko đáp.

Lúc này thì Lily cũng đã bí mật quay chụp xong xuôi, thậm chí còn tiện tay sao lưu đám mây hộ Himiko kẻo sau này đổi máy còn có cái mà nhìn ngắm.

Rồi đột nhiên, như cảm ứng được có cái gì đó đang đến, cô bé vô thức nhìn lên bầu trời: "Hình như hàng được giao đến rồi... Bằng đường hàng không thì phải?"

Trần Hoài Nam cùng Himiko nghe vậy cũng không khỏi hiếu kì nhìn theo Lily.

Ở đó, họ nhìn thấy một điểm sáng đang bay vụt qua bầu trời mà lao thẳng về phía ba người. Mới ban đầu thì họ còn nghĩ là sao băng giữa ban ngày... Cơ mà nhìn kĩ lại mới thấy đó chính là một thanh phi kiếm bằng kim loại óng ánh đẹp mắt.

Nương theo ánh sáng vàng lao thẳng xuống mặt đất, Trần Hoài Nam có cảm tưởng như kiểu mình sắp chết đến nơi rồi. Cơ mà cũng may là thanh kiếm đã bắt đầu giảm tốc độ, từ đó khi nó tiếp đất cũng không tạo ra một vụ nổ quá lớn...

Ầm~

Thanh kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, xới tung cả mảnh đất bằng lên và tạo ra một cái hố rõ to cùng một tràng mưa bụi mịt mù khói lửa, đồng thời cũng làm cho dân làng gần đó giật hết cả mình.

Trần Hoài Nam: "..."

Himiko: "..."

Lily: "Phương thức chuyển phát nhanh này lạ quá... Không biết có bồi thường chi phí phá hoại của công không nhỉ?"

"Khụ~ khụ~"

Từ trong làn khói bụi, những tiếng ho sặc sụa lên tục reo lên kèm theo lời oán thán: "Phu nhân nhà ta tàn nhẫn thật đó! Hại bổn Cường suýt chút lủng ruột á!"

Có người?

"Đến nơi rồi nhỉ? Để ta xem thử học trò của chủ nhân trông như thế nào nào..."

Sau đó, những "người" bên trong làn khói kia dần lộ diện, doạ cả ba người một trận chết đứng... Bởi vì những người đó hoàn toàn không phải "người" mà chính là một lũ gián to tổ bố biết nói tiếng người.

"... Gián?"

"Đúng vậy, chính là bổn Cường" Tiểu Cường 1 đứng ra nói chuyện với phong cách của người Trung Địa: "Vừa nãy phu nhân có sai ta đến đây giao hàng... Không biết nhà ngươi có phải Trần Hoài Nam hay không?"

"Là tôi..." Trần Hoài Nam gượng cười, cố gắng để không lộ ra vẻ ghét bỏ.

Là một người làm bếp, cậu ghét gián, cực kì ghét! Mỗi khi chúng xuất hiện là mọi thứ đều loạn hết cả lên! Tóm lại là ghét cay ghét đắng, gặp là đập!

"Tốt, xem ra ta đã đến đúng địa chỉ, quay về dễ ăn nói với phu nhân hơn" Tiểu Cường 1 giơ một chiếc chân lên, ra hiệu cho đàn em phía sau giao hàng: "Người đâu, mau ra đây giao hàng"

Và chẳng có ai cả.

Ổng làm như ổng có quyền lực lắm, bất kể đi đâu cũng có người hầu đi theo hả?

Thấy không có ai xuất hiện, Tiểu Cường 1 lúc này mới giở giọng nghi hoặc nhìn về phía sau bằng một biểu cảm mà Trần Hoài Nam chẳng thể biết được nó có thật sự là biểu cảm hay không: "À rế? Bạn đồng hành của ta đâu?"

Lại còn nói ngôn ngữ của người phương Đông nữa mới hay chứ!

Trần Hoài Nam nhìn về phía sau lưng mình, lập tức liền nhận ra thứ ánh mắt đầy sát khí của Himiko... Cùng với vẻ mặt vô cùng đặc sắc của Lily.

"Bạn của anh Cường bị đâm lủng ruột rồi kìa anh Cường ơi" Lily lên tiếng nhắc nhở.

"Hả?"

Tiểu Cường 1 vội chạy về phía cái hố tìm kiếm đồng bạn, và đúng như những gì Lily vừa nói... Tiểu Cường 2 đã bị đâm lủng ruột trong khi hai tay vẫn còn bưng bê gói hàng với thái độ nâng niu bảo bọc, so ra còn dễ mến hơn thằng cha kia nhiều!

"Bạn tôi ơi!" Tiểu Cường 1 oà khóc.

Tiểu Cường 2 thấy thế liền không nhịn nổi mà chửi ầm lên: "Má nó, mau đến nhổ kiếm lên giùm cái, khóc cái đt m mày à?"

À không, sai rồi, thằng cha Tiểu Cường 2 này cũng không dễ mến chút nào.

...

...

"Ai za... Đau chết đi được, bị đâm thủng ruột không dễ chịu chút nào đâu thằng khốn nạn"

Tiểu Cường 2 ngay sau khi được giải cứu đã lên tiếng trách móc bạn mình: "Mày đúng là bạn tốt của tao. Tao chưa thấy người bạn nào tốt bụng đến mức lấy bạn mình ra làm đệm lưng như mày cả"

Tiểu Cường 1: "..."

Còn ba người vẫn đang đứng nhìn từ đầu tới cuối thì hoàn toàn sa mạc lời.

"Anh Cường bị thủng bụng có sao không? Có cần Lily trị thương không?" Lily tỏ vẻ quan tâm hỏi.

Lily vẫn cứ mãi là Lily, vẫn luôn nhân từ với mọi sinh vật trong tầm mắt của em ấy... Đúng là một thiên sứ mà!

"Ôi, không sao đâu tiểu cô nương, cô nương đừng xem thường sức sống của loài gián chúng tôi. Kể cả khi toàn bộ con người bị nổ bom chết hết thì loài gián chúng tôi vẫn có thể sinh tồn đó" Tiểu Cường 2 cười ha hả.

Cười xong, "hắn" lại ôm bụng than đau.

Cả ba: "..."

Cuối cùng, trách nhiệm giao hàng tận tay vẫn phải vào tay Tiểu Cường 1: "Đồ mà cậu cần đây, bên trong còn có cả một chiếc điện thoại cho tiểu thiên sứ ở đằng kia nữa. Phu nhân hồi nãy có chê cậu sao mà tệ quá, đến cái điện thoại mà cũng không chịu mua cho người ta"

"Tại tôi sợ em ấy nghiện game..."

"Ôi dào, tôi thấy em ấy còn hiểu chuyện hơn cả cậu đấy, đừng có lo quá" Tiểu Cường 1 vỗ vỗ vai Trần Hoài Nam với một "nụ cười" cực kì nhân tính.

Cái đệt, tởm vãi!

Trần Hoài Nam muốn dựng hết cả tóc gáy.

"Anh bạn Cường có rửa tay không đấy?"

Thấy đối phương hỏi vậy, Tiểu Cường 1 hỏi ngược lại một cách điềm nhiên như không: "Cái gì đây? Cậu đang đòi hỏi sự sạch sẽ từ một con gián như tôi đấy à? Khùng hả cha nội?"

Cả ba người: "..."

Hiểu rồi.

"Vậy cảm ơn, mời hai anh ra về"

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.