Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 1510 chữ

Ngồi trong ngục tối lúc này, bao quanh Tô Thanh là hàng chục nhân công với gương mặt lấm lem bùn đất đang nhai ngấu nghiến phần màn thầu của mình như thế họ đã bị bỏ đói đã nhiều ngày.

Tô Thanh hiểu rằng, những nhân công này chính là những người mất tích của ngôi làng phía dưới hạ nguồn kia, họ bị bắt đến đây để bí mật khai thác vàng cho những tên quan có quyền thế của huyện Hạ Chi, thậm chí là nội bộ triều đình Đại An.

Nhưng lúc này, ánh mắt của Tô Thanh lại hướng về chàng trai bí ẩn kia, và có phần kì lạ dưới con mắt của anh. Không kì lạ sao được khi mà chàng trai ấy tuy bên ngoài không khác gì những nhân công kia, nhưng đâu đó trên cơ thể của anh, Tô Thanh phát hiện lớp da trắng trẻo, mịn màng hệt như công tử nhà quyền quý vậy.

Chưa biết thân phận thật sự của chàng trai kia là gì nhưng hắn bị bắt vào đây chắc chắn là có lí do hoặc đơn giản đây chỉ là một công tử con nhà giàu có, vô tình bị đám người này bắt vào đây mà thôi.

“Hắn ta đang nhìn gì vậy nhỉ?”

Ánh mắt dáo dát nhìn xung quanh khiến Tô Thanh chú ý. Và như để thỏa mãn sự tò mò của mình, Tô Thanh cố gắng tiến đến gần vị trí hắn ta đang ngồi một cách lặng lẽ, tránh không để những tên canh gác phát hiện.

“Này, nhà ngươi là ai? Chắc đến đây không phải để đào vàng đâu nhỉ?”

Vừa tiếp cận được hắn, Tô Thanh ngay lập tức vào thẳng vấn đề để khiến hắn ta không phòng bị mà để lộ ra cảm xúc của cá nhân mình. Quả nhiên như suy nghĩ lúc nãy của Tô Thanh, gương mặt có phần căng thẳng khiến cho Tô Thanh có thể chắc chắn rằng, hắn ta đến đây để điều tra về mỏ vàng này.

“Ta nói ngươi nghe, ta cũng đến đây để điều tra về sự mất tích của người dân của huyện Hà Chi, ta nghĩ những người ở đây chính là họ.”

“Đó là việc của ngươi, không liên quan gì đến ta. Tại sao ta phải hợp tác với ngươi.”

Chàng trai ấy cũng không phải dạng vừa, cậu ta hiểu được Tô Thanh muốn gì nhưng lại trả lời một cách đầy kiêu ngạo và bất cần khiến Tô Thanh cũng thấy bất ngờ trước phản ứng ấy của cậu ta.

“Sao lại không liên quan. Ta nói ngươi nghe, ta vì các nhân công ở đây, còn ngươi thì vì thân phận kẻ đứng sau mỏ vàng này. Bây giờ chúng ta nghĩ ra cách nào đó, vừa cứu được người mà vừa tìm ra kẻ bí ẩn kia. Không phải cả hai chúng ta đều có lợi hay sao?”

Tô Thanh đương nhiên là không bỏ qua cơ hội hợp tác với kẻ bí ẩn kia vì với cái bản lĩnh dám đột nhập vào đây như hắn ta, chắc chắn đó không thể nào là một con người bình thường được.

“Ngươi có cách gì không? Nếu như kế hoạch của ngươi hợp lí, ta sẽ hợp tác với nhà ngươi.”

“Giao ước vậy nhé.”

Nói rồi, Tô Thanh bắt đầu thì thầm to nhỏ với gã bí ẩn kia và gương mặt của gã thể hiện rõ sự hài lòng về kế hoạch của Tô Thanh. Quan trọng hơn, những người xung quanh cũng vô tình nghe được kế hoạch này, và bị Tô Thanh lôi kéo theo.

Theo kế hoạch, chỉ khoảng 1 canh giờ nữa thôi, A Phúc sẽ đưa quân đến đây để tiếp ứng cho anh, chỉ cần chúng ta cầm cự trong 1 canh giờ sắp tới là sẽ được giải cứu. Nhưng điều quan trọng và là điều mà người bí ẩn kia quan tâm chính là thân phận thật sự của người đứng sau mỏ vàng này.

“Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.”

Và đột nhiên, Tô Thanh phát hiện ra một vấn đề, mà còn là vấn đề quan trọng nữa. A Phúc sẽ đưa quân ở đâu lên tiếp ứng khi gần đây nhất chính là quân lính bên trong huyện nha huyện Hà Chi.

Nếu đúng là như vậy, mỏ vàng to lớn như thế này đã hoạt động suốt một thời gian nhưng không bị phát giác, chắc chắn kẻ đứng sau có thể có tên quan huyện. A Phúc nếu đưa quân huyện nha lên tiếp ứng, chắc chắn họ sẽ rơi vào thế kiềm kẹp, không thể đối phó được.

Cuối cùng, Tô Thanh quyết định, liều một phen, không chờ A Phúc nữa, đích thân mình sẽ dẫn đầu những nhân công này thoát ra bên ngoài. Nếu thành công, Tô Thanh sẽ vờ như thả một tên lính chạy đi, chắc chắn hắn sẽ chạy đến chủ nhân thật sự của hắn để cầu cứu và khi ấy thân phận hắn ta cũng sẽ bị bại lộ.

Kế hoạch ấy đơn giản hơn nhiều, nhưng tiềm ẩn nguy hiểm khôn lường khi mà những nhân công tay chân lấm lem bùn đất kia làm sao có thể địch lại vài chục tên lính sẵn sàng “chén” lấy bọn họ.

“Người anh em, có muốn liều hay không?”

“Liều như thế nào?”

Chàng trai bí ẩn kia vừa dứt câu, Tô Thanh đã xông vào đòi ăn thua đủ với cậu ta với lí do là cậu ta lấy cái màn thầu của mình. Người kia đương nhiên là hiểu ý nên cũng phối hợp cùng với nhân công xung quanh tạo thành một cuộc nổi loạn.

Và sự hỗn loạn gây ra do cuộc tranh cãi của hai người thu hút sự chú ý của những tên cai ngục kia. Bọn chúng tiến đến, tính rằng sẽ dùng vũ lực để đàn áp đám đông nhưng bọn chúng không ngờ rằng.

Tô Thanh lợi dụng khói bụi từ đám đông, kéo từng tên lính một vào bên trong đám đông và để tất cả đánh túi bụi vào hắn trước mắt những tên cai ngục khác. Và cứ như thế, đám đông tự phát này thu hút thêm nhiều nhân công khác và nhanh chóng áp đảo đám lính cai ngục lúc này vẫn chưa biết nên làm gì.

“Xông lên anh em ơi.”

Bất ngờ, Tô Thanh hét lớn khi nhận thấy thời cơ đã đến. Cướp lấy vũ khí, tất cả xông tới đánh đấm túi bụi vào đám lính cai ngục kia khiến bọn chúng chẳng biết làm gì ngoài ôm đầu chịu trận mà thôi.

“Tên kia là của ngươi.”

Như đã bàn bạc từ trước và như dự liệu của Tô Thanh, một trong số những tên cai ngục chưa bị lôi vào cuộc hỗn chiến quay đầu bỏ chạy theo hướng cửa sau, nằm sâu bên trong hang động. Không để cơ hội này tuột khỏi tay, người đàn ông kia cũng lặng lẽ đi theo sau để tìm ra kẻ đứng đằng sau mỏ vàng này.

Lúc này ở bên trong hang động, “cuộc khởi nghĩa” coi như đã thành công, các nhân công hợp sức đẩy cánh cửa bằng đá ra và thoát khỏi hang động tối tăm, ẩm ướt ấy. Trong mắt ai nấy đều hạnh phúc sau bao nhiêu ngày vất vả về thế xác lẫn tinh thần.

“Thiếu gia, thiếu gia.”

Lúc này, A Phúc cũng đã xuất hiện, nhưng khác với suy đoán của Tô Thanh, A Phúc không biết từ đâu dẫn theo một đám sĩ tử trói gà còn không chặt xông đến giải cứu Tô Thanh.

“Ngươi tìm đâu ra mấy tên này vậy? Ngươi nghĩ xem, đám người ốm yếu này liệu có đánh nhau được không?”

A Phúc không những không biết mình tí nữa đã gây ra họa gì còn dõng dạc tự hào về điều mà mình đang làm. Thậm chí, gã khờ này còn kể rằng mình đã lấy lệnh bài của Tô gia ra mới có thể huy động được đám người này từ một học đường dưới núi.

“Thôi, ngươi mau đưa mọi người xuống núi đi, ta còn việc phải làm.”

Chưa để A Phúc nói hết, Tô Thanh cảm thấy chẳng thể nuốt nổi sự ngốc nghếch của tên thuộc hạ bên cạnh mình liền sai bảo hắn đưa những nhân công kia xuống núi, còn bản thân mình sẽ đi theo người đàn ông bí ẩn kia tìm ra kẻ đứng sau thực sự của mỏ vàng này.

Và cũng từ đây, con đường thanh trừng chốn quan trường của Tô Thanh cũng đã bắt đầu và cơ duyên đã đưa hai người họ gặp nhau để sau này họ sẽ vừa là đối thủ, vừa là chiến hữu của nhau.

Bạn đang đọc Thiên Đàng - Địa Giới sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.